"Xem ra anh thật sự động lòng với Mộc Mai rồi.
Nhưng mà tôi khuyên anh đừng hành động theo cảm tính, để cho một người phụ nữ nắm trong tay”
"Tôi nợ cô ấy”
Không quen nhìn bộ dạng thâm tình của anh, Lăng Khải đứng lên: Hết việc rồi, tôi không quấy rầy nữa.
Sau này có gì cần giúp thì anh cứ mở miệng”
Cố Văn gật đầu, sau khi Lăng Khải đi thì anh ngồi ở ghế sô pha không nói một lời.
Chị An thấy thì lấy chăn phủ cho anh: “Cậu chủ nên nghỉ sớm đi, muộn rôi”
"Chị An, nếu Mộc Mai biết hai chân tôi dã bình phục, liệu cô ấy sẽ vui chứ?”
Cố Văn đột nhiên hỏi.
Chị An thở dài: Lúc mợ Mai gả cho cậu, cậu đã tuyên bố bên ngoài là hai chân tàn tật.
Nếu cậu có thể đứng dậy thì đối với cô ấy là chuyện tốt.
Nhưng mà cho dù duy trì như bây giờ cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai”
"Ý chị là bảo tôi tiếp tục giả vờ?”
"Cậu chủ trong lòng đã có chủ ý sẵn, làm sao lại còn hỏi tôi?”
Chung quanh vẫn còn nhiều kẻ địch ẩn nấp, cứ duy trì thế này đối với Cố Văn và Mộc Mai đều tốt.
Cố Văn không nói, đứng lên: "Chị cũng đi ngủ sớm đi”
Về đến phòng, Mộc Mai vẫn còn đang ngủ say.
Cố Văn nhẹ nhàn hôn lên trán cô một cái: "Trước kia anh không biết vì vụ tai nạn đó em mới trở nên bất hạnh.
Em gả cho anh cũng là do thượng đế an bài.
Tương lai anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào”
Nói xong anh ôm cô an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Mai dậy sớm rồi đi mặc quần áo.
"Hôm nay đi thắm mẹ sao?" Cố Văn hỏi.
"Đúng vậy, mẹ em tỉnh rồi, em muốn hỏi rõ vụ tai nạn năm năm trước." Nếu có thể tìm ra chứng cứ, cô sẽ có thể giải thích rõ vụ hiểu lầm kia với ông nội.
Cố Văn và Mộc Mai tới bệnh viện.
Bọn họ vội vàng đi tới, viện trưởng Trương lại đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Mộc Mai nhìn thấy thì trong lòng cảm thấy bất an: Viện trưởng Trương, có phải bệnh tình của mẹ tôi có chuyển biến?”
Viện trưởng Trương, đưa ra bệnh án: "Cô Mai, mẹ của cô lại hôn mê lần nữa.
Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng bà ấy vẫn không tỉnh lại” Bệnh án trong tay rơi xuống đất, cô khó tin hỏi: Hôm qua bà tỉnh rồi mà, còn nói chuyện phiếm với tôi nữa, sao lại hôn mê nữa rồi.
Chuyện này là sao?”
“Cô Mai, cô đừng kích động, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa tìm ra.
Chờ chuyên gia hội chuẩn, tôi sẽ báo lại cho Am co.
Mộc Mai xụi lơ ngã xuống đất: Vì sao...!rốt cuộc là vì sao?”
Vốn cho là mẹ có thể không tiếp tục khổ sở nữa, cũng điều tra được chân tướng năm đó, trả lại trong sạch cho bọn họ.
Nhưng trong vòng một đêm, vì sao chuyện lại thành thế này?
Cố Văn không đành lòng, kéo tay cô: "Đừng khóc, anh tin mẹ sẽ còn tỉnh lại”
Mộc Mai tựa vào ngực anh, nức nở nói: "Mẹ đã chịu tội năm năm, em còn nghĩ mẹ sẽ cứ nằm vậy không tỉnh” "Cô yên tâm, đã tỉnh một lần thì sẽ còn tỉnh nữa” Viện trưởng Trương an ủi..