Viện trưởng Trương đáy mắt cũng sáng len, nụ cười cũng biến mất.
Một người thực vật năm năm còn có thể tỉnh thì đúng là kỳ tích, chỉ là không biết có tiếp tục tỉnh dậy nữa hay không.
Lý Thiên Mỹ nhìn quanh, thấy viện trưởng Trương đứng phía sau thì mới nhớ ra một chút chuyện, sau gáy cứ như là bị xe cán, đau đớn vô cùng.
"Mẹ đừng nghĩ nhiều, mẹ vừa tỉnh, vân nên nghỉ ngơi trước đi." Thấy dáng vẻ đau khổ của mẹ, Mộc Mai liền an ủi.
Bà nhớ lại trận tai nạn xe năm đó, cau mày nhìn cô: “Ba con đâu?”
"Ba..
mẹ, chờ mẹ khỏe con sẽ nói được không?" Mộc Mai vẫn không đành lòng nói cho mẹ chuyện ba đã mất.
Năm năm nhiều chuyện đã sớm cảnh còn người mất.
Bà chậm rãi gật đầu, chẳng qua cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng nhắm mắt lại.
Mộc Mai khóc không thành tiếng, mẹ cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Cô đứng lên: "Viện trưởng Trương, cảm ơn ông.
Nếu không nhờ ông thì mẹ của tôi sẽ mãi không tỉnh mất”
Viện trưởng Trương khách sáo nói: "Sao lại nói thế, tôi vẫn luôn theo dõi bệnh của mẹ cô, không ngờ có thể tỉnh nhanh như vậy.
Đây đối với giới y học chúng tôi đúng là kỳ tích”
Ngồi trên xe, Mộc Mai lau khóe mắt mình: "Chờ mẹ tỉnh lại em có thể hỏi chuyện tai nạn xe năm đó, có phải do cô chú em động tay chân không”
"Mẹ của em bị tai nạn ở đâu?" Cố Văn nghỉ hoặc hỏi.
"Trên khúc cua ở cầu Thiên Đô, lúc ấy phanh xe của ba mẹ em không ăn, đâm vào đuôi xe phía trước.”
"Em nói ở cầu Thiên Đô?" Nghe vậy, giọng điệu Cố Văn trở nên cứng ngắc.
Mộc Mai nhìn anh: Sẽ không phải là...
Thấy vẻ mặt của cô, anh gật đầu: "Không sai, lúc ấy có thể là xe của ba mẹ em đụng vào xe của anh”
"Trời ạ sao có thể trùng hợp thế”
Mộc Mai có chút không dám tin.
"Vừa rồi em nói thắng xe của ba mẹ em không ăn nên mới dẫn đến tai nạn xe?" Cố Văn hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy, mặc dù xe kia bị đâm đến biến dạng, nhưng mà có thể tra được do thắng xe không ăn, đụng vào xe phía trước rất mạnh.
Chuyện này không đưa tin, tình huống cụ thể em cũng không nắm rõ được”
Năm đó, Mộc Mai muốn điều tra rõ ràng, vậy mà ông nội là ép chuyện này xuống, về sau không giải quyết được gì.
"Ha ah, không ngờ chiếc xe của ba mẹ ăn cũng là không ăn phanh.
Xem ra gia tộc của anh và em đều không dung được chúng ta: Cố Văn đáy mắt đều là độc án, mỗi lần nhớ lại đêm đó, anh nghĩ đều thấy sợ.
Nếu không phải anh kịp thời nhảy khỏi xe thì sợ đã sớm lìa đời rồi.
"ý anh là năm đó xe của anh cũng bị người ta động tay động chân?” Mộc Mai hỏi.
"Xin lỗi" Cô kéo cánh tay anh.
"Câu này không nên nói từ em, phải để cho tên hung thủ đã tổn thương chúng ta nói.
"Nếu như năm đó anh đi điều tra thì hẳn là có cơ hội biết được chân tướng.”.