“Ông đây?” Lăng Khải nhíu mày.
“Em, em đều cho anh.” Sở Trọng Văn chỉ có thể nhận thua, dù sao hai tên đàn ông này đều không phải đèn đã cạn dầu, nếu như muốn đối địch với bọn họ thì chỉ có thể mất mạng.
“Văn, vòi hoa sen trong phòng tắm…
Mọi… mọi người đang làm gì thế?” Mộc Mai vốn muốn nói với Cố Văn là vòi hoa sẽ trong phòng tắm đã hỏng, nhưng không ngờ vừa xuống lầu đã thấy Sở Trọng Văn ngồi xổm trước mặt Lăng Khải, bộ dạng tội nghiệp còn có vẻ ấm ức.
Sở Trọng Văn nhìn thấy Mộc Mai thì đứng bật dậy, lập tức giải thích: ‘Không phải như chị dâu thấy đâu, thật ra bọn em… Hai đứa bọn em đang đùa giốn tí thôi, chị tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều nha.”
Mộc Mai: “…” Loại tình huống này có muốn không nghĩ thêm cũng không được.
“Chuyện này… thật ra tôi không thấy gì hết, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi còn có việc, lên phòng trước đây.’ Mộc Mai nói xong liền chạy biến về phòng của mình.
Hai anh em bọn họ đang đùa giốn, nếu cô tiếp tục ở lại thì chỉ sợ sẽ làm cho Lăng Khải và Sở Trọng Văn càng thêm lúng túng, chẳng bằng mình rời đi, để cho hai người họ tứ giải quyết vấn đề vậy.
Cố Văn cười ra tiếng: “Tự tạo nghiệt không thể sống.”
Vừa rồi anh có nghe thấy Mộc Mai nói vòi hoa sẽ có vấn đề.
Cố Văn muốn đi xem thế nào, cũng không thể vì hai cái tên kia mà làm chậm trễ chuyện của VỢ.
“Anh, hai chúng em định ở lại đây, nhà có phòng khách không anh?” Lăng Khải cố nén nụ cười trên mặt.
“Chỗ cũ, cửa không khóa, hai người tự dọn vào ở.
Nhớ kỹ là đừng làm hỏng giường nhà tôi.” Xem tư thế của hai người, nếu không đánh nhau một trận thì khó mà giảm được cơn tức.
Thấy mọi người đều đi vào phòng, chỉ còn lại mình Sở Trọng Văn và Lăng Khải, ánh mắt của Sở Trọng Văn u oán nhìn về phía Lăng Khải: “Đầu tại cậu, nếu không phải do cậu thì tôi sao có thể bị mất mặt trước chị dâu? Những ngày tháng sau này làm sao còn dám đối mặt với chị dâu nữa.”
“Dù sao tôi chỉ muốn chiếc vòng tay san hô ở chỗ cậu mà thôi.
Người anh em, tự giải quyết cho tốt nhé.” Cái tên họ Lăng này bình thường thích đùa giỡn, trước giờ cũng không để ý trong nhà có bất kỳ người ngoài nào.
Bây giờ Cố Văn đã cưới vợ, cho nên lúc cãi nhau, Sở Trọng Văn đã quên mất chuyện này.
“Cậu… có dao không, để tôi mổ bụng tự vẫn cho rồi.” Sở Trọng Văn ngồi trên ghế sô pha, bóp trán mình.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh ta nhất định sẽ làm mang bộ dạng của một người đàn ông dịu dàng lịch thiệp trước mặt chị dâu.
“Vậy không có.
Tôi nhớ trong nhà anh Văn hình như có bao thuốc diệt chuột.
Cậu có thể uống, nhưng mà nếu cậu dùng thì nhớ mua trả lại một bao cho anh Văn.” Lăng Khải vừa nói vừa chạy lên lầu.
“Họ Lăng kia, nếu không nay tôi không đánh cậu một trận thì tôi sẽ mang họ của anh.” Sở Trọng Văn nói xong thì liền chạy tới tóm lấy cổ áo của Lăng Khải, muốn kéo anh ta ra ngoài đánh một trận.
Nhưng Lăng Khải lại hờ hững nói ra một câu: “Lần trước đánh cậu một quyền, tụ máu vấn còn chưa tiêu ấy nhỉ?
Cậu chắc chắn bây giờ vẫn muốn đánh tiếp?” Nghe đến đó Sở Trọng Văn lập tức buông tay khỏi cổ áo Lăng Khải: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như tôi còn chuyện chưa làm xong.
Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Không có tiền đồ…’ Nhìn dáng vẻ chạy chạy của Sở Trọng Văn, Lăng Khải đứng phía sau cười lắc đầu..