Chương 107
Mộc Đoàn cảm giác được rằng Mộc Mai đã không còn ngây thơ như trước nữa, càng ngày ông càng khó kiểm soát co.
Bên Cố Văn.
Vốn Cố Văn định dẫn Mộc Mai về nhà nhưng không ngờ rằng Sở Trọng Văn và Lăng Khải lại mặt dày mày dạn ngồi lên xe.
Cố Văn thấy hai người đó không có ý xuống xe thì cất lời nhắc nhở: “Xe của hai người ở bên kia.”
“Hai bọn tôi định đi nhờ xe về.
Anh không cần để ý tới hai bọn tôi, bọn tôi còn đang muốn nói chuyện với chị dâu nhiều hơn đây này.”
Chuyện ngày hôm nay đã cho bọn họ hiểu được rằng Mộc Mai không hề yếu đuối như những gì cô thể hiện ra, mà lại còn rất dũng cảm.
Mặt mũi của Cố Văn rất lạnh lùng.
Không đợi Cố Văn mở miệng thì Sở Trọng Văn đã cất tiếng: “Tranh thủ lái xe đi, bọn tôi còn chưa được miếng gì bỏ vào bụng đây, còn đang định đi về nhà ăn gì đó.”
Cố Văn không nói thêm gì nữa, dường như đã chấp nhận việc hai người này muốn đi theo anh về biệt thự.
Khi xe đi tới nhà tân hôn của hai người thì Cố Văn bị Mộc Mai đỡ xuống xe.
Lúc mở của thì Mộc Mai cũng không vội đẩy Cố Văn vào mà mời hai người khách vào trước.
Sở Trọng Văn hơi sững sờ, không thể không thừa nhận rằng Mộc Mai rất hiểu lễ nghĩa.
Sau khi đi vào thì Mộc Mai cũng không có rảnh rồi, cô đi vào phòng bếp bưng trà bánh ra phòng khách: “Mấy món này đều là tôi tự làm, không biết các cậu có thích không?”
Cố Văn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái khay mà Mộc Mai đang bê, anh còn đang không nỡ ăn mà dựa vào cái gì lại để cho hai tên này ăn chứ.
“Khu, hai người họ không đói bụng, không ăn mấy đồ ngọt này đâu.” Cố Văn tăng hắng một cái, dường như đang nhắc nhở hai người kia rằng những thứ này là của anh, hai người không được đụng vào.
“Không, chúng tôi đói bụng! Chúng tôi rất thích ăn đồ ngọt.
Chị dâu hiểu chúng tôi thật đấy.” Sau khi Sở Trọng Văn nói xong thì bước lên ôm cả một đ ĩa vào lòng, dường như anh ta đang chọc tức Cố Văn.
Lăng Khải cũng không nể nang gì nữa, anh ta ôm luôn cái đ ĩa lớn nhất rồi bắt đầu ăn.
Tay nghề nấu nướng của Mộc Mai rất tốt, mặc dù mấy thứ bánh này là đồ ngọt nhưng ngọt thanh, không ngán, lại giòn xốp, ăn cực kỳ ngon.
“Chị dâu, tay nghề của chị có thể so với đầu bếp nhà hàng ba sao rồi đấy.
Nếu như sau này chị không muốn đi làm thì có thể tự mở một cửa hàng bánh ngọt.
Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ dẫn tất cả các bạn bè của mình qua đó ăn, đảm bảo không để cho chị dâu mất mặt.”
Sở Trọng Văn nói rồi lại cầm mấy miếng bánh nhét vào miệng, đây là món bánh ngon nhất mà anh ta từng ăn.
“Hai cậu ăn từ từ thôi, ăn nhiều đồ ngọt thế không sợ bị bệnh tiểu đường à?” Vẻ mặt của Cố Văn rất u oán, hai người kia tự nhiên như nhà mình vậy.
Đây là bánh do vợ anh nướng, anh còn chưa ăn được mấy miếng mà đã bị hai người họ ăn hết rồi.
Một lát sau, Mộc Mai lại lấy từ bếp ra một lo bánh bích quy mới rồi đặt vào trước mặt Cố Văn: “Lúc nấy ở tiệc rượu anh cũng không ăn được gì, chỉ có uống mấy ly rượu.
Cứ thế thì sẽ hư dạ dày đấy, anh ăn mấy miếng đi.”