Tang lễ vừa xong , Ngôn Hiên liền đón Ngôn Hạ về Ngôn Gia đại trạch. Anh không yên tâm lắm khi để cô bên nhà nhõ với 1 mình vú Cẩm.

Xe tiến vào trang viên trải rộng toàn cây cối xanh mát,Ngôn Hạ ôm di ảnh bà nội Ngôn, ngồi ngay ngắn yên lặng ở ghế sau, thất thần nhìn ra bên ngoài không nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì.

Đón cô về, sáng hôm sau Ngôn Hiên lại nhanh chóng cuốn gói về công ty, anh là một người rất bận rộn nên chỉ có thể phân phó Ngôn Hạo cùng nhiều người giúp việc xem chừng cô. Ngôn Hạ tiễn anh với 1 khuôn mặt thẫn thờ không nói được gì ,hoàn toàn mất đi vẻ tinh ranh , nghịch ngợm ngày thường. Ngôn Hiên nhìn cô khẽ chau mày, anh có chút lo lắng.

Ngôn Hiên về công ty xữ lý đống vấn đề ngổn ngang được 4 ngày thì giúp việc trong đại trạch gọi cho anh.

Vừa kết thúc một cuộc hội nghị, đang day day hai huyệt thái dương thì điện thoại vang lên. Vẽ mệt mỏi trên gương mặt Ngôn Hiên vẫn còn hiện rõ. Giúp việc nói với anh, cô có vẻ không ổn lắm. Đã 4 ngày , cô chĩ nhốt mình trong phòng.

Lúc đi Ngôn Hiên đã dặn dò giúp việc chăm sóc Ngôn Hạ thật tốt. Anh còn giao cho bọn họ nhiệm vụ chính là mọi lúc mọi nơi đều chú ý đến hành động , trạng thái của cô.nên nhìn cô như vậy, họ không biết làm sao ngoài gọi cho anh. Cậu chủ của họ thật sự rất quan tâm cô chủ nhỏ này.

Lúc anh trỡ về từ công ty thì ngoài trời đang có mưa lớn. Ngôn Hiên vào phòng cô, nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế dựa cạnh cữa sỗ, cữa mở hé 1 khoảng. Cánh tay trắng nỏn xinh đẹp của cô vươn ra bên ngoài đang hứng từng đợt nước mưa hắt vào. Gió bên ngoài khẽ lùa qua khe hỡ, có chút lạnh lẽo. Cô không mở đèn sáng , mà chỉ mở 1 chiếc đèn hình ngôi sao trên bàn sách. Ánh sáng yếu ớt không thể chiếu rọi hết căn phòng ,nhìn qua có chút cảm giác cô đơn u tịch.

- Em đang làm gì vậy? Ngôn Hiên đến sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang nghịch nước mưa của cô vào. - Không lạnh sao?

- A Hiên ca??? Sao anh về rồi? Không phãi anh đang xữ lý vài dự án quan trọng của công ty sao? Ngôn Hạ ngạc nhiên nhìn anh.

- Bận thì anh cũng phãi về quan tâm cô em gái nhõ này chứ!

Ngôn Hiên khẽ mỉm cười nhìn cô, rút khăn tay trong người ra lau cánh tay ướt mưa cho cô rồi thuận tay kéo cô ra , đóng cữa sổ lại.

- Em thì có gì phãi quan tâm đâu! Ngôn Hạ cong khóe môi khẽ cười, nụ cười không hề ấm áp mà ngược lại nhiểm chút lạnh lẽo và ảm đạm.



Ngôn Hiên không chịu được dáng vẽ của cô, anh chau mày ,sắc mặt khẽ biến đổi.

- Tại sao mấy hôm nay nhốt mình trong phòng? Không biết tự lo cho bản thân?

Ngôn Hạ ngẩn đầu nhìn anh, ánh mắt chợt chùn xuống nhưng mang theo vẽ kiên quyết:

- A Hiên ca, em muốn đi Bacelona cùng A Hạo!!!

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

\(130\)

Ngôn Hiên kinh ngạc cúi mắt chăm chú nhìn cô. Anh như có điều suy nghĩ một lúc rồi lại nói:

\- Ừm, vậy anh chuẩn bị cho em!!!

Lúc Ngôn Hiên chuẩn bị ra ngoài, Ngôn Hạ nhỏ giọng nói với theo.

\- A Hiên ca, cảm ơn anh!!!

\- Em là em gái anh! Ngôn Hiên mỉm cười rồi rời đi.

Ngôn Hiên sau quay về thư phòng liền gọi trợ lý đến, anh khẽ chau mày:

\- Dạo này con bé có gì bất thường không???



\- Hình như là dạo này tiểu thư có gặp chút rắc rối trong trường đại học...

Ngôn Hiên sắc mặt cực kém gặng hõi:

\- Là chuyện gì?

\- Lần trước có người trong trường tung tin nói cô ấy ở cùng một cậu bạn ...

\- Giang Ngôn??? Ngôn Hiên chau mày.

\- Không phãi ạ, cậu bạn kia tên Hạo Tư, vì chuyện này mà tiểu thư và Giang thiếu gia nảy sinh vấn đề! Trợ lý nhỏ gịong trình bài, ẩn ẩn cảm thấy tổng giám đốc nhà mình nổi giận rồi.

Sắc mặt Ngôn Hiên thay đổi, anh nhíu mày nghiêm túc,đáy mắt hiện lên một tia ám mang tối nghĩa.

\- Đi điều tra cho tôi con bé đã xảy ra chuyện gì!!

Trợ lý dạ 1 tiếng rồi thận trọng quan sát sắc mặt anh 1 chút,sau đó yên lặng rời khỏi thư phòng.

Ngôn Hạ sau khi nhìn bóng anh biến mất ngay hành lang thì nhẹ cười thoải mái quay đầu, mở cữa sổ tiếp tục nghịch nước mưa.

Sau hôm đó cô ung dung thoãi mái ỡ đại trạch ủ thành kén chơi game trong phòng mấy ngày liền.Hành lý đều là hai người trợ lý vô cùng chuyên nghiệp và Ngôn Hạo thu xếp cho cô.

Mãi đến khi Ngôn Hiên đến thông báo đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ , cô có thể xuất cảnh . Vậy là cô vui vẽ, xách vali cùng Ngôn Hạo lên máy bay rời đi, bề ngoài biểu hiện như không chút lưu luyến gì. Nhưng ai biết bên trong nội tâm cô thế nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play