Anh không có ý định đôi co với cậu vì theo anh biết thì cậu là bạn thân của cô. Nhưng vừa đi được 2 bước Giang Ngôn đã nghe cậu tiếp lời.
- Đừng đặt tâm tư vào mãnh tình cảm này quá, cậu và cậu ấy không cùng 1 loại người !!! Không có kết quả tốt đâu , vì cậu ấy sẽ không hứng thú với cậu lâu!!!
- Vậy sao?
Anh lạnh nhạt, chỉ bỏ lại 2 chữ như vậy rồi bước đi.
Anh cũng có thể xem là do âm thầm nhìn cô lâu quá nên bất giác biết được nhiều chuyện không nên biết.
Ví dụ như ... đúng là anh cũng chưa thấy cô hứng thú với chàng trai nào lâu. Cô chọc ghẹo , đùa giỡn vui cười với họ rồi lại nhanh chóng về lại trạng thái nghiêm túc khi họ bắt đầu có tình cảm với cô .
Anh hiểu, nói dể nghe là cô nghiêm túc trở lại, nói khó nghe là cô hết hứng thú nên không tiếp tục trêu chọc nữa và giữ khoảng cách dần.
Cô chính là kiểu người đốt lữa xong bỏ chạy điển hình .
Anh bất giác cảm thấy buồn bực , cô thật sự cũng sẽ như vậy với anh sao ?
Và còn 1 điều nữa mà hôm nay anh mới lờ mờ nhận ra, qua vài câu của Tạ Ân , Giang Ngôn cảm nhận được phần địch ý cậu dành cho anh.
Nam sinh này, e là không chỉ đơn giản xem Ngôn Hạ là bạn thân.
\=\=\=\=\=\=
Gần 18h ỡ nhà Ngôn Hạ .
- Vừa vô cửa là nghe thơm phức mùi nước lẩu của vú Cẩm rồi!!!
Tạ Ân thao thao từ ngoài vào trong.
- Vú Cẩm , con về rồi đây !
Ngôn Hạ vừa tháo giày vừa nói với vào trong.
Vú Cẩm tay bưng nồi lẩu thơm phưng phức đặt lên bàn , vui vẽ :
- Về rồi à, Tiểu Ân cũng đến à ? Nào nào , rữa tay nhanh rồi ra ăn cho nóng !!
- Dạ !!!
2 người rữa tay rồi ngồi vào bàn , vui vẻ thưởng thức mỹ thực nhân gian.
Ngoài cửa bổng vang lên tiếng gỏ.
- Để con ra mở, chắc Cẩm Nhi và Hoa Y !!!
Ngôn Hạ đi về phía cửa, mở ra.
Hoa Y nhào đến ôm cổ cô. Cười tươi như hoa.
- Hạ Hạ thân yêu bọn tớ đến ăn ké đây!!!
- Có vẻ hãnh diện ghê???
Ngôn Hạ bỉu môi nhìn cô bạn của mình.
Cẩm Nhi lên tiếng , giơ 2 túi to nặng trên tay lên:
- Mang theo món tủ để bung xỏa đây !!!
Các cô vừa nói vừa tiến đến bàn ăn , Tạ Ân nghe món tủ thì bật dậy tức thì giành lấy 2 túi nặng nề trên tay Cẩm Nhi.
- Hảo a !!! Hảo a !!!
Cậu cười tít.
Ngôn Hạ nhìn đám bạn thân, cười khổ .
Trong lòng thầm oán thán . Dám mang bia mồi đến tận nhà , hơn nữa còn khoe khoang khoa trương như vậy trước mặt phụ huynh thì chắc cũng chỉ có họ.
Vú Cẩm cười hiền nhìn họ, giục :
- Nhanh nào , thức ăn sắp chín quá hết rồi đây . Các con thật là...
Vú Cẩm chăm cô từ bé , cũng biết bọn Tạ Ân , Cẩm Nhi và Hoa Y từ rất lâu. Bà biết bọn họ, nghịch nhưng ngoan và cũng biết chừng mực nên không hề ngăn cản họ lâu lâu phản nghịch.
Ăn lẩu của vú xong đâu đấy , Vú Cẩm bảo với cô hôm nay bà hơi mệt nên muốn nghĩ ngơi sớm . Cô đỡ bà đi nghĩ , trước khi đóng cửa phòng bà còn không quên dặn dò .
- Mấy đứa cũng nghĩ ngơi sớm đi nhé !!!
Cô vâng dạ rồi quay lưng bước qua cầu thang lên tầng thượng ngôi nhà ấm áp. Nơi 3 người bạn cô đang vừa ăn vặt vừa uống bia.
- Này , cho cậu đó !!! Không nhanh nữa là tên Tạ Ân này ăn hết phần cậu rồi!!!
Cẩm Nhi đưa cô gói bò khô còn gần phân nữa.
- Cậu ta dám, tớ cắn chết cậu ta !!!
Cô cầm lấy hừ hừ nhăn nhở.
- Cậu cầm tinh con cẩu à?
Tạ Ân làm động tác cong tay thè lưỡi giả làm cún chọc cô.
Cả 3 cô gái nhìn chàng trai xinh đẹp làm trò mà bật cười. Họ ăn uống , hát hò , chọc ghẹo đánh nhau đến hơn 11h thì giải tán .
Gọi taxi tiễn đám bạn nghịch như quỷ về xong . Cô về phòng mình rồi ngã nhào lên chiếc giường êm ái. Hơi men từ mấy lon bia vừa uống nhanh chóng khiến cô say rồi ngủ thiếp .
------
Sáng hôm sau, tiếng đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo cô ra khỏi giấc mơ tình cảm màu hường với soái ca nhà cô, cô chép miệng:
- Chậc, ám ảnh trai đẹp đến nổi mơ thấy luôn rồi. Hạ Hạ a, mày cũng có tiền đồ thật nha !!!!
Cô lắc đầu, leo xuống giường lê lết vào nhà tắm vệ sinh rồi thay đồng phục đi học.
Mặc đồng phục của trường, chỉ là váy ngắn trên đầu gối, áo sơmi trắng vừa người khoe chiếc eo nhỏ, mặt khác, cà vạt ngắn không buộc đúng, tùy ý treo trên cổ.
Cô túm búi tóc cột quấn thành 1 búi cao , vài sợi tóc xoăn nâu nhạt tinh nghịch k theo nếp lòa xòa.
Cô gái trong gương nhìn có vẻ nghịch ngượm nhưng xinh đẹp .
Thay đồ xong cô xuống nhà, định dắt xe đạp ra rồi mới ăn sáng thì phát hiện xe của cô bị xì bánh rồi. Ngôn Hạ ai oán nhìn đồng hồ , sắp trể mất rồi.
Cô chậc 1 tiếng rồi mặc kệ chiếc xe đạp đáng thươnng luôn, bước nhanh về bàn ăn cô cầm lấy 2 chiếc bánh nướng thơm nức mùi lúa mì cho lên miệng vừa ăn vừa mang giày chạy vội ra cữa.
- Vú ơi , Con đi học đây !!!
- Sao con không ăn sáng à ??? Tiểu Hạ...
Vú Cẩm chưa kịp nói hết thì cô đã chạy đi mất.
Đi khõi nhà chưa xa, cô ung dung vừa đi vừa ăn bánh . Tận hưỡng từng ánh nắng, cơn gió sáng sớm .
- Dể chịu thật nha!!!
Ngôn Hạ hít sâu 1 hơi thoải mái.
- Tại sao đi bộ?
Một giọng nói ấm áp từ tính vang lên từ sau lưng cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT