Giang Ngôn liên tục lắc đầu, thân thể bất ổn vô lực dựa vào tường .
Loãng xoãng.....
1 trận âm thanh sắc bén vụn vỡ, đồ vật và thức ăn trên xe đẩy bị hất xuống đất, vỡ tan tành rơi rớt lung tung.
Giang Ngôn cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người nóng rực như bị thiêu đốt.
Anh đứng lên đi vài bước muốn ra ngoài, nhưng lại đụng vào ghế, người cũng ngã nhào theo.
Tuyết Y vào phòng nhìn người đàn ông chật vật đang cố đứng vững trong phòng, ánh mắt tràn đầy si mê, người đàn ông đẹp như vậy, sao có thể không động lòng.
Cô ta chậm rãi đi vào phòng, vừa tiến vào vừa đóng cánh cửa phía sau lại.
- Giang Ngôn ,anh không sao chứ??? Tuyết Y bày ra vẻ mặt lo lắng muốn dìu anh.
Giang Ngôn thần sắc âm trầm lui về phía sau, tránh khỏi đụng chạm của cô ta, chán ghét cựcc hạn trừng mắt:
- Cô hạ thuốc cho tôi !!!
Biểu cảm của Tuyết Y hơi cứng lại, nuốt nước bọt, đi qua phía giường.
- Xin lỗi anh,em cũng không có cách nào! Em thật sự thích anh!!! Hơn nữa, là có người phân phó cho em!!!
Khóe môi Tuyết Y khẽ cong, chuyện này là do Tần Diệp đứng sau thao túng, nhưng đáy lòng cô ta cũng muốn, còn cảm thấy chuyện này rất đáng giá. Cô ta đi tới gần anh,lộ rõ sự táo bạo và khẩn trương.
Đây là người nắm giữ tập đoàn Giang Thị , lại là người đàn ông cô ta mê đắm. Nếu như có thể có chút gì đó với anh... Cho dù anh không chịu trách nhiệm, Ngôn Hạ biết rồi, thì cũng có thể thành công chia rẽ, làm hai người chia tay.
Có tiền cầm, lại còn có thể cùng anh.....
Tuyết Y sáp lại phía Giang Ngôn lần nữa, giơ tay cởi quần áo trên người mình, không biết là vì khẩn trương hay là kích động,động tác có chút run rẩy, ngượng ngùng:
- Giang Ngôn,chúng ta nghỉ ngơi đi!!!
Ầm.... leng keng loãng xoảng...
Giang Ngôn dùng hết sức lực còn lại đá văng xe đẩy thức ăn. Tuyết Y kinh hãi nhìn mảnh vỡ bể nát bên chân mình, thanh âm lạnh lùng của anh vang lên:
- Cút !!! Tránh xa tôi ra!!!
Cô ta còn chưa kịp tới gần, đã thấy trong tay Giang Ngôn là 1 con dao bít tết nhọn hoắc làm cô ta cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt Giang Ngôn lạnh như kết băng, hung ác:
- Không muốn chết thì cút cho tôi!!!
Tuyết Y thật sự bị ánh mắt kia của anh làm cho sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô ta không cam lòng, vẫn lấy dũng khí bước tới:
- Anh đừng như vậy,rất nguy hiểm, anh bỏ dao ra trước đi!!
Cô ta thử tới gần anh, lại thấy anh không có động tĩnh gì, thì đưa tay.
- Á...
Giang Ngôn không lưu tình lướt dao 1 đường, Tuyết Y đau đớn che lấy cánh tay, lui ra mấy bước, con dao trên tay anh rạch trên cánh tay cô ta một đường,sâu hoắm.
Ánh mắt anh cũng sắc bén giống như lưỡi dao:
- Cút!!!
Có lẽ vì kích động ,đầu óc anh càng chóang váng hơn, Giang Ngôn cắn môi, dùng sức trực tiếp dùng dao cắt trong lòng bàn tay anh 1 đường.
Cơn đau truyền đến làm anh tỉnh táo hơn 1 chút. Nhưng cảm giác thiêu đốt trong người càng lúc càng nghiêm trọng.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(241)
Cô bé trợ lý gấp gáp chạy hết 1 vòng phim trường vẫn không tìm được Ngôn Hạ, lúc này cả khuôn mặt đã ửng đỏ,thở hồng hộc , nước mắt đảo quanh trong đáy mắt chực chờ tuôn ra. Cả người cũng đã sợ đến run rẩy, cuối cùng cô bé khẽ cắn môi, gương mặt như trẻ con đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, chạy cắm đầu ra đường lớn. Vẫy 1 chiếc Taxi.
--------
Rầm ....
Cửa phòng tập vũ đạo ầm 1 tiếng bị người tông vào, cô bé trợ lí tông mạnh đến choáng váng.
- Trợ lí An???
Cả phòng luyện tập bị cô bé làm giật mình, ai cũng ngước nhìn cô. Người quản lý của Ngôn Hạ đang ngồi trong góc phòng bấm điện thoại vội đứng lên đi đến đỡ cô bé. Ngôn Hạ đang luyện tập vũ đạo cũng ngừng lại. Cô dùng khăn lông vắc trên vai lau mồ hôi. Từ từ tiến lại gần cô bé trợ lý An kia.
- Chuyện gì vậy??
- Chị... chị... Giang Tổng , Giang Tổng anh ấy ...
Trợ lý thỡ hồng hộc, gấp đến sắp khóc nhưng lại không dám nói mà còn đưa mắt nhìn xung quanh làm Ngôn Hạ cũng hoảng theo.
- Giang Ngôn làm sao???
Trợ lí An kéo Ngôn Hạ ra cửa, hoảng hốt:
- Chị, chị mau đi tìm Giang tổng đi!! Em sợ anh ấy có chuyện rồi...
Ngôn Hạ chau mày nhìn cô, phản ứng cùng dáng vẻ hoảng hốt ,gấp gáp kia của cô bé không giống đang đùa.
Trợ lý An chỉ báo 1 tiếng. Không quên dặn dò cô, mau tìm người rồi chạy mất.
Không ổn.
Không ổn không ổn...
Nhất định có chỗ nào đó không đúng.
Ngôn Hạ muốn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Giang Ngôn. Lúc này cô mới phát hiện di động của mình đã không thấy đâu. Đáy lòng Ngôn Hạ lộp bộp 1 hồi.
Quản lý đưa điện thoại của cô ấy cho cô.
- Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời...
- Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời...
- Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời...
Ngôn Hạ gọi cho anh mấy cuộc, đều báo thuê bao không thể kết nối.
Cô chau mày, gọi cho Tiêu Viễn, lúc này hẳn là Giang Ngôn đang ở công ty.
- Anh ấy đi gặp tôi? Hôm nay tôi chưa từng liên lạc với anh ấy!!!
Tiêu Viển thất kinh hồn vía.
- Vậy cậu ta đi đâu??? Cậu ta nói đi gặp cô, đã đi được 1 lúc rồi!!!
Ngôn Hạ im lặng cau mày 1 chút:
- Có chuyện rồi!!!
Cô gọi điện thoại hỏi người ở phim trường,nhưng ai cũng bảo anh không hề đến.
Ngôn Hạ bóp bóp trán cố gắn tỉnh táo gọi điện thoại lại cho Tiêu Viển:
- Tiêu Viển, có cách nào điều tra vị trí của anh ấy không???
Tuy điện thoại tắt máy, nhưng trên người Giang Ngôn có những định vị khác, trên xe cũng có, cho nên rất nhanh Tiêu Viển liền tra ra 1 cái địa chỉ cho cô.
Là 1 khách sạn 5 sao trong thành phố ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT