Ngôn Hạ có chút sợ hãi với tốc độ làm việc của Giang Ngôn.

Hôm trước anh vừa nói dọn đến , hôm sau cô đã thấy trong nhà mình có thêm không ít thứ.

Đại khái chính là... cái gì cũng thêm 1 bộ. Quần áo thì thêm không ít trong tủ.

Buổi chiều sau khi anh tan làm , trực tiếp chạy về nhà cô làm ổ.

Ngôn Hạ từ phim trường trỡ về có chút hoảng.

- Sao anh phãi ở nhà em??? Anh thật sự muốn ở đây???

- Nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân muốn anh chăm sóc em, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm !!! Giang Ngôn cười đến vui sướng nhìn cô.

Định mệnh!!! Ngôn Hạ cảm thấy cô cần hảo hảo tâm sự với phụ huynh 1 chút xem cô có phãi nhặt từ thùng rác nào về không???

Đay rõ ràng là bán con gái mà!!!

Vui mừng cũng không ai kích động như vậy đâu!!!

Khóe môi Ngôn Hạ giật giật, haha 2 tiếng. Bó tay, đầu hàng.

Ngôn Hạ đưa cho Giang Ngôn 1 chìa khóa nhà, và thuận tiện ghi chép thêm 1 bản vân tay. Lúc đưa chìa khóa nhà vào tay Giang Ngôn, cô mới như sực tỉnh, nhớ ra đó.

- Tại sao anh vào được nhà em???

Ngôn Hạ kinh hãi. - Lúc sáng đi làm em đã khóa cữa rồi!!!

- Cả tòa cao ốc này... là của anh!!! Em nói xem??? Anh cười.

Ngôn Hạ lần nữa choáng váng:

- Cho nên lần trước... ???

- Anh không nói như vậy em sẽ cho anh là biến thái thì sao???

Giang Ngôn vừa thu dọn vừa cười đắc ý.

- Anh biến thái thật mà!!!

Ngôn Hạ đứng ở cữa phòng nhìn anh ai oán. Cô nhìn anh thu dọn xong phòng ngũ , trải xong gra giường chợt nở 1 nụ cười kì dị, Giang Ngôn thu dọn xong quay lại vô tình vừa vặn nhìn thấy nụ cười của cô. Anh có hơi chột dạ.

- Em cười cái gì?

- Em thì cười gì chứ!!! Cô nhếch môi, xoay người rời cữa phòng. - Cho dù thật sự em cười thì anh cũng đã chạy không thoát rồi! Cô hạ gịong nói nhỏ.

Giang Ngôn nhìn bóng lưng của cô , chợt nở nụ cười. Bước theo cô vào phòng bếp làm đồ ăn cho cô.

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(231)

Tần Diệp 1 mình ngồi trong phòng nghĩ của phim trường "Yêu Thần".

Tần Diệp nhận 1 cuộc điện thoại, sau đó ngồi trên bàn trang điểm thất thần nhìn ảnh chụp trong điện thoại,suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Anh đứng lên đi tới đi lui trong phòng vài vòng ,khuôn mặt ám trầm mông lung nặng nề . Rồi lại dựa vào tường, một chân chống lên bức tường phía sau, một chân hơi duỗi thẳng về phía trước, hoàn mỹ phô ra đôi chân dài.Nhưng tay siết chặc di động. Vẽ mặt bi thương khổ sỡ.

- Tiểu Hạ, em sẽ tha thứ cho anh chứ? Anh lầm bầm.

------

Ngôn Hạ mang theo bữa ăn trưa, đẩy cửa phòng nghỉ ra, tiếng ồn ào bên ngoài trầm xuống, cô nhìn về phía người đứng thần thờ ở giữa phòng :

- Ăn cơm!!! Anh đang thẩn thờ gì đó???

Ánh sáng vàng nhạt của phòng nghỉ rơi trên người cô, mát dịu đẹp mắt làm người dể chịu.



Tần Diệp nhìn thấy người vào cữa, ánh mắt không khõi sáng lên. Âm u trên người phút chốc tãn mát đi mất hết.

- Hôm nay không có cảnh quay của em mà?

- Đi ngang qua!!! Ngôn Hạ xách đồ ăn vào, để trên bàn - Mau tới đây!!! Em mua món anh thích!!!

Ánh mắt Tần Diệp rơi trên người cô đắm đuối , anh mỉm cười nụ cười đẹp mê hồn , ngồi vào bàn ăn :

- Em ăn cùng anh đi!!

- Ừm ! Ngôn Hạ dừng 1 chút - Em nghe nói anh không nhận hoạt động ca nhạc "Thiên Phú" của KL , sao vậy?

Tần Diệp vẽ mặt buồn rười rượi nhìn cô rồi cúi đầu, ánh sáng vàng mạ lên một bên sườn mặt anh,phát họa đường cong nhu hòa , lộ ra mấy phần ủy khuất nhu thuận. Thanh âm của anh thả nhẹ :

- Anh không thích đi 1 mình!!! Anh muốn đi cùng em, nhưng hoạt động đó không ghi tên em!

Ngôn Hạ thoáng sững sờ, cô khẽ thỡ dài nhìn mái tóc rũ xuống mềm mại của anh, vươn tay vò loạn 1 lần...

Tần Diệp đột nhiên bị sờ đầu, kinh ngạc ngẩng đầu. Rồi bật cười:

- Anh không phãi con nít!!!

- Anh chính là con nít!!! Cô cười ,- Chúng ta nói rõ ràng chút, anh không thể như vậy! Đây là cơ hội của anh. Hoạt động đó rất có tác động với anh, không được bỏ lỡ!! Biết không?

Tần Diệp buồn bã cúi thấp đầu, dùng chân đá đá chân bàn :

- Ừm, anh biết rồi! Nghe em!!!

- Phãi tận dụng mọi cơ hội!!! Biết không??dù không có em anh vẫn phãi đi!!!

Ngôn Hạ lại vò loạn đầu anh lần nữa, cảm giác tóc mềm mại làm cô thích thú khẽ cười.

Tần Diệp chậm rãi thở ra một hơi, gật đầu:

- Ừm!!!

- Tháng sau còn có một sân khấu tranh tài ca hát, em để cho trợ lý ghi danh cho anh!!Anh không có vấn đề chứ? Ngôn Hạ nghiêm mặt, quăng thêm 1 dự án.

- Em có tham gia không??? Tần Diệp nhìn cô , chờ mong.

- Em không!!! Em có quảng cáo, Dự án Ev!!

Về sau đoàn đội chế tác của anh sẽ chỉ càng ngày càng tốt,những người đằng sau kia đều là ông lớn nổi danh , anh phãi tập trung tinh thần biết không?

Tầm Diệp chĩ khẽ ừ 1 tiếng . Thất vọng ăn bữa trưa cô mang vào, 1 bộ dáng cực kì ủy khuất như bị cô bỏ rơi. Ngôn Hạ nhìn không nỗi nữa đành phãi xuống nước, an ũi:

- Được rồi!!! Anh chịu đi ,em sẽ thu xếp đến cổ vũ cho anh!!!

Tần Diệp sửng sốt ba giây, rồi từ từ mừng rỡ cười lên:

- Ừ !!!

Ngôn Hạ cười với anh :

- Cố lên!!!

Ngôn Hạ ở lại xem Tần Diệp làm việc, sẳn tiện giúp cô bé trợ lí liên lạc người của 2 hoạt động bên kia, loay hoay cả buổi chiều. Khi cô rời đi, trời đã tối muộn.

Tần Diệp muốn đưa cô về ,nhưng Ngôn Hạ nói có việc phãi về nhà trước, không về chung cư. Đêm lạnh lẽo, trên bầu trời không nhìn thấy một ngôi sao nào.

Tần Diệp chĩ đứng yên nhìn cô rời đi.

Thân ảnh đơn độc, lặng im đón gió đêm dần dần thổi tan nhiệt thành trên người anh ,làm gì có vẻ ôn nhu ấm áp lúc mới nảy nữa, lúc này chỉ còn lại lạnh lẽo vô tận .

Tần Diệp không biết mình làm như vậy có đúng không, nhưng anh thật sự rất muốn... Rất muốn có thể giữ cô lại bên anh.



Cô là tất cả của anh.

Cô là người nhà, là hy vọng và là chấp niệm duy nhất của anh.

Khi anh bơ vơ trơ trọi nhất, khi người thân ruột thịt hắc hũi anh, khi anh tuyệt vọng nhất , cô đã đến. Cô ở bên cạnh anh. Anh đã xem cô là tất cã.

Sao anh có thể chấp nhận buông tay???

Sao anh có thể chấp nhận mất đi cô???

- Tiểu Hạ , Thật xin lỗi !!! Em sẽ tha thứ cho anh chứ???

Tần Diệp lẩm bẩm một tiếng, quay đầu đi vào bóng đêm.

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(232)

Ngôn Hạ từ Ngôn Gia Đại Trạch trỡ về chung cư thì đã gần 10h đêm. Cô vào nhà, đưa chân đóng cữa lại. Mấy giây sau, cửa phòng ngủ đã mở ra. Giang Ngôn khẽ nhíu mày:

- Bảo bối , hôm nay em về trể?

Ngôn Hạ chen vào qua khe cửa, không nhìn Giang Ngôn mà trực tiếp bổ nhào qua bên giường , quăng túi xuống, cả người ngã nhào lên chiếc giường mềm mại.

Bên ngoài cả ngày mệt mỏi ,vừa kí hoạt động của cô, vừa dổ Tần Diệp bên kia, bây giờ Ngôn Hạ mệt chỉ muốn ngủ, cô uể oải híp mắt nói:

- Cục cưng ơi, em nghĩ việc anh nuôi em đi!!! Vợ chưa cưới của anh rất cực khổ !!!

- Ừm,anh nuôi em !!!

Giang Ngôn khẽ cười,anh khom người muốn xách cô dậy khỏi giường để thay quần áo , nhưng Ngôn Hạ như biết anh sẽ làm gì vậy, cô đưa tay ôm cổ anh kéo xuống.

Giang Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, thật sự bị cô kéo ngã xuống giường.

Khóe môi Ngôn Hạ cong lên,chui vào ngực anh,ôm anh ngoan ngoãn nằm im.

Giang Ngôn sững sờ, rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo của cô ,nhưng lúc này lại mang vẻ uể oải mệt mõi, anh thỡ dài, thuận theo ý cô.

Giang Ngôn nằm nghiêng ôm cô vào lòng, để cô ngủ ngon trong vòng tay anh, dần dần, tiếng cô thở nhẹ đều đều vang lên, anh cúi đầu nhìn, cô thật sự đã ngủ mất rồi.

Giang Ngôn chờ thêm 1 lát,biết cô đã ngủ say anh mới từ từ ngồi dậy. Anh nhìn cô chăm chú, rồi khẽ cười. Cô chưa tẩy trang mà đã ngủ mất, hôm nay xem ra cô thật sự rất mệt.

Anh thở dài,giúp cô cởi giày cao gót, sau đó lại nhét người vào trong chăn.

Anh đi sang tủ trang điểm, tìm trên bàn của cô một lát, cuối cùng cũng tìm thấy bông tẩy trang để một bên.

Anh cầm khăn tẩy trang quay về, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt cho cô.

Ngôn Hạ co người trong chăn ngủ rất ngoan, lúc anh lau son phấn trên mặt cô, cô cũng không phản ứng gì.

Bông tẩy trang từ từ dơ đi, khuôn mặt mộc sạch sẽ xinh xắn của cô lộ ra, anh lấy khăn ướt, lau lại mặt cô một lần nữa.

Cốc cốc cốc....

Có người gõ cửa, Giang Ngôn đứng dậy đi ra mở cửa. Người bên ngoài mặc áo phông màu trắng, quần dài màu đen, cách ăn mặc rất bình thường,nhưng vẫn có thể nhìn ra người kia rất đẹp trai.

- Tiểu Hạ , anh....

Câu "Mang đồ ăn khuya cho em" của Tần Diệp bị nghẹn lại nơi cổ họng, tim anh như bị đâm vào 1 dao khi đối diện với người vừa mở cữa.

- Giang tiên sinh , tại sao anh ở đây? Trong gịong Tần Diệp có chút âm tàn, ác ý.

- Đây là nhà vợ chưa cưới của tôi!!! Giang Ngôn nở nụ cười vừa lịch thiệp vừa khách sáo nhìn Tần Diệp. - Cô ấy đã ngủ rồi, Tần tiên sinh không cần bận tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy!!! Anh cũng nghĩ ngơi sớm đi!!!

Biểu cảm trên mặt Tần Diệp chậm rãi trở nên cứng ngắc.Anh sững sờ, tận đến khi cửa phòng đóng lại, anh mới chậm chạp giơ tay che mặt. 1 tay siết thành nắm đấm. Nước mắt tự động lăn dài.

Giang Ngôn đóng cữa, sắc mặt cũng vô cùng tệ. Bây giờ đã là giờ nào rồi mà còn mang thức ăn đến. Anh cau mày nghĩ ngợi , nếu hôm nay anh không ở đây thì có phãi cô sẽ ăn khuya cùng tên tiểu bạch kiểm kia không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play