Lê Phi Phàm bị còng tay vào đầu giường, áo sơ mi trên người vì giãy giụa mà nhăn nhúm hết, anh nói: “Đến cả phí chia tay em cũng không cần, anh biết em đây hy sinh lớn đến mức nào không, đừng có được voi đòi tiên nhá.”
“Thế nào gọi là được voi đòi tiên?” Hoắc Uẩn Khải ngồi cạnh giường hỏi anh như thật.
Lê Phi Phàm nghiến răng, lại kéo cái tay bị còng, trợn mắt nhìn hắn nói: “Anh biết rõ mà còn hỏi.”
Tay Hoắc Uẩn Khải từ từ trượt xuống men theo gò má của Lê Phi Phàm.