Bây giờ vẫn là đầu xuân, mặt trời vừa xuất hiện đã vẽ một đường ranh giới xẹt qua bức tường dưới lớp ngói xanh ở cửa Ngọc Kinh Viên, làn sương mù ẩm ướt trong không khí vẫn còn chưa tan hết. Chú Phúc cầm áo khoác đuổi theo nhắc nhở Lê Phi Phàm: “Buổi sáng có hơi lạnh, đừng quên nhắc Nhị gia buổi tối phải về nhà tổ ăn cơm.”
Lê Phi Phàm nhìn chiếc áo khoác rõ ràng không phải của mình được vắt trên tay, anh hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua quản gia rồi xác nhận lại: “Để cháu đưa cho anh ấy?”
“Đương nhiên rồi.” Chú Phúc đã hơn 50, chú khoác một chiếc áo len ngắn. Lê Phi Phàm chưa bao giờ xem nhẹ vị quản gia già có vẻ hiền lành ít nói này. Người có thể sống trong ngôi nhà này nhiều năm, hiện giờ lại quán xuyến tất cả những chuyện trong nhà của Hoắc Uẩn Khải thì chắc chắn không phải dạng vừa. Nhưng một người thông minh như vậy giờ đây lại đứng trước mặt anh dặn dò: “Về sau cậu mà đi theo Nhị gia thì hãy nhớ luôn phải cẩn thận. Cậu ấy là người bận rộn, hơn nữa còn ít nói, cậu phải quan tâm, học hỏi nhiều hơn, vậy mới không làm hỏng việc.”
Lê Phi Phàm nghĩ thầm, có phải chú Phúc đang hiểu lầm gì không?
Những người thực sự được coi là thân tín của Hoắc Uẩn Khải thì không ai là không đi theo hắn nhiều năm, còn anh ấy hả? Hiểu lầm lớn tới cỡ nào mới khiến lão quản gia sinh ra ảo giác như vậy.
“Cháu thì không có vấn đề gì.” Lê Phi Phàm đứng ngoài cửa hất hất cằm: “Nhưng mà anh ấy còn đang tức giận.”
Hai chiếc xe đang dừng ngoài cửa, Hoắc Uẩn Khải đi trước một bước ra cửa, xoay người lên xe.
Chú Phúc nhìn theo hướng tầm mắt rồi cười như đang an ủi anh: “Yên tâm, không phải đang giận.”
Lê Phi Phàm nhướn mày.
Sáng nay anh đã nghĩ nhẹ nhất thì mình cũng bị đạp xuống đất, dù sao lúc trước nguyên thân giả vờ ngồi lên đùi hắn đã bị đạp vào hồ nước. Kết quả người này chỉ lướt qua anh rồi đi thẳng ra cửa.
Lê Phi Phàm sờ lên cằm dưới giờ vẫn còn đau nhói mà chậc một tiếng.
Vừa ra khỏi cửa chính, anh phát hiện có vài người đứng cạnh xe, tất cả đều là vệ sĩ cao lớn đeo kính râm, trong đó còn có một người giúp anh mở cửa chiếc xe Hoắc Uẩn Khải vừa đi lên.
“Cảm ơn.” Lê Phi Phàm gật đầu bước lên xe.
Còn chưa kịp ngồi ngay ngắn, anh chợt nghe trong xe truyền ra một câu: “Xem ra cậu biết nói cảm ơn, tôi còn tưởng cậu câm điếc.”
Là giọng nói của một người phụ nữ. Lê Phi Phàm ngẩng đầu lên bèn đối diện với một người phụ nữ trẻ tuổi có bờ môi đỏ mọng, dáng người quyến rũ, nhưng gương mặt lạnh lùng của cô giống như có thành kiến với anh.
Khâu Hương - trong đầu Lê Phi Phàm lập tức xuất hiện cái tên này.
Trong cốt truyện gốc, ngoại trừ Cao Thăng thì anh em nhà họ Khâu là hai nhân vật đình đám bên cạnh Hoắc Uẩn Khải. Anh trai Khâu Hổ là lão đại đội an ninh, em gái Khâu Hương tốt nghiệp trường đại học danh giá ở nước ngoài, là người phụ nữ thép bên cạnh Hoắc Uẩn Khải. Cả hai anh em được nhà họ Hoắc nuôi dưỡng, thân thiết với Hoắc Uẩn Khải hơn hẳn quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường.
Theo cốt truyện, Khâu Hương là người rất giỏi, gần như có thể sánh ngang với Cao Thăng, chẳng qua bản thân cô cũng là một trong những trở ngại trên con đường tình cảm giữa hai nhân vật chính.
Cũng không phải do Khâu Hương thích Hoắc Uẩn Khải nên mới vậy, trong mắt người phụ nữ này chỉ có sự nghiệp.
Đơn giản vì cô không thích Thư Dịch Khinh. Có mấy lần Thư Dịch Khinh gặp nạn, Khâu Hương chẳng nói năng gì, hình như sau đó cô đã bị Hoắc Uẩn Khải tìm cớ để điều chuyển công tác.
Khâu Hương có tiếng độc miệng, không biết Lê Phi Phàm nguyên gốc đã chọc đúng điểm nào của cô.
“Nói lời cảm ơn với người khác là lẽ thường mà cũng là lễ phép.” Lê Phi Phàm ngồi vào xe, anh nhìn lướt qua đôi chân dài trần trụi của người phụ nữ rồi bật thiết bị sưởi lên, xong xuôi mới nhướn mày nói: “Em còn biết phụ nữ trên thế giới này không sợ lạnh, nhưng mà chị nên chú ý giữ ấm, không cần cảm ơn.”
Người phụ nữ nhìn anh như đang nhìn quái vật.
Gần đây Lê Phi Phàm hay bị mấy ánh mắt như vậy nhìn, anh cũng không tiếp tục nói mà chỉ đưa áo khoác trong tay cho người đối diện: “Chú Phúc đưa, dặn anh buổi tối nhớ quay về nhà chính ăn cơm.”
Hoắc Uẩn Khải đang cúi đầu xem văn kiện bèn nhìn về phía áo khoác, sau đó liếc qua mặt anh.
“Biết rồi.” Hắn vươn tay nhận lấy rồi đặt qua một bên.
Lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Trong xe có ba người bọn họ, Lê Phi Phàm thản nhiên ngồi xuống, hiển nhiên không hề lạ lẫm về nội thất trong một chiếc xe sang trọng như vậy. Anh tự điều chỉnh ghế dựa thành tư thế nửa nằm cho thoải mái rồi lấy quyển tạp chí ở phía sau lật ra xem.
Khâu Hương vẫn nhìn Lê Phi Phàm, tự nhủ nếu trong xe có tủ rượu thì có khi ai kia sẽ rót cho bản thân một ly.
“Cậu…” Khâu Hương nhíu mày như đang định nói gì đó.
Lê Phi Phàm nhìn qua, hơi ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí: “Có chuyện gì ạ?”
Khâu Hương đảo mắt, dáng vẻ rõ là không bới được sơ hở nào, cuối cùng cô nói một câu: “Ngồi chẳng ra ngồi gì cả.”
“Hương Hương.” Lê Phi Phàm khép tạp chí lại.
Khâu Hương trừng lại: “Cậu gọi ai đấy!”
“Được được được, chị Hương.” Lê Phi Phàm không chấp với phụ nữ. Theo kinh nghiệm của anh, người phụ nữ có thành công đến mấy thì cũng không thể coi là một người đàn ông thực thụ được, mà người càng mạnh mẽ thì càng phải vuốt lông nhiều hơn. Anh mở tạp chí, nói tiếp lời vừa rồi: “Em chỉ nhắc nhở một câu, phụ nữ ngồi trong xe sang như vậy thì nên hưởng thụ. Đừng bắt chước vài người ngồi trong xe mà vẫn làm việc, như thế gọi là mệnh vất vả trời sinh, đáng đời không được trải nghiệm niềm vui của “ngồi không ra ngồi”, em nói có đúng không?”
Khâu Hương: “….”
Cậu đang ám chỉ ai đấy?
Không phải cậu điên rồi đấy chứ!
Khâu Hương lập tức nhìn ông chủ bên cạnh mình.
Nhưng ngoài dự đoán, Hoắc Uẩn Khải đang dựa lên ghế tựa lật xem văn kiện trên đầu gối lại hoàn toàn không phản ứng gì.
Đây không phải lần đầu tiên Khâu Hương gặp Lê Phi Phàm, cô cũng biết thái độ của Hoắc Uẩn Khải đối với anh như thế nào.
Nếu là ngày thường thì Lê Phi Phàm còn không có tư cách lên xe, nhưng hôm nay anh không chỉ lên mà còn ngồi đây nói mát ông chủ, quan trọng nhất là Nhị gia cũng mặc kệ anh nói bậy.
“Chắc thế.” Lê Phi Phàm không rời mắt khỏi tạp chí mà chỉ nhún vai. Nghĩ tới màn kịch buổi sáng kia đã thấy gớm, bây giờ anh không cần thiết phải diễn cảnh nhu tình mật ý nữa, đương nhiên tự làm mình thoải mái là được rồi.
Khâu Hương gật đầu, tức giận đến mức bật cười: “Giỏi lắm.” cô xoay người gọi: “Nhị gia…”
Vừa mở miệng thì Hoắc Uẩn Khải đã nói: “Gửi cho tôi bảng báo cáo hàng quý tuần trước cô đã làm.”
“Được.” Sự chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày khiến cô bật người trả lời ngay.
Khâu Hương vừa lục bảng báo cáo vừa nghi ngờ Nhị gia có phải lên tiếng quá đúng lúc không. Nhưng cô hiểu Hoắc Uẩn Khải rất rõ, trước giờ hắn làm việc chỉ nhìn vào năng suất.
Cấp dưới của hắn mà làm việc thì phải tập trung 120000 lần. Tuy Hoắc Uẩn Khải không phải kiểu khắc nghiệt nhưng khả năng bao dung cho lỗi sai của hắn lại cực kỳ thấp. Ai mắc cùng một lỗi sai tới lần thứ hai trở lên thì nên chủ động tạm rời khỏi cương vị.
Người khác nói chuyện công việc cả quãng đường, Lê Phi Phàm cũng nằm ngủ cả quãng đường.
Anh không nhớ mình thiếp đi lúc nào, bên tai luôn có giọng nói, lúc đầu là Hoắc Uẩn Khải với Khâu Hương thỉnh thoảng trao đổi, một lúc lại giống như nghe thấy âm thanh cống thoát nước, có người nói chuyện với nhau, mông lung không nghe rõ.
Anh cảm thấy mình đang nửa tỉnh nửa mê, đầu óc lơ lửng chìm nổi khó lòng thoát ra.
Sau đó anh như thấy một số hình ảnh, một bức rồi lại một bức, bị bóp méo đến vặn vẹo rồi biến mất.
Hình ảnh cuối cùng là thế giới thật của anh.
Anh thấy phòng khách quen thuộc, thấy cha mẹ ngồi trên sô pha ôm di ảnh của anh khóc. Lê Phi Phàm chưa bao giờ thấy dáng vẻ tiều tụy hốc hác của cặp cha mẹ lúc rảnh rỗi thường đi ra ngoài này. Anh hỏi bọn họ bị làm sao, khóc cái gì, nhưng dường như bọn họ không nghe thấy.
Sau đó anh thấy người anh ruột của mình.
Tình cảm của hai anh em từ nhỏ đã rất tốt. Lê Phi Phàm vốn bướng bỉnh, ỷ vào nhà có tiền, phía trên lại có một người anh trai nên luôn làm việc tùy hứng. Anh không chịu học ngành tài chính, về sau lại đầu tư vào điện ảnh và truyền hình, tiền bạc đổ vào đều do anh trai đứng chống lưng giúp anh.
Nhưng người anh trai luôn bình tĩnh trước mắt bây giờ lại gầy đi nhiều.
Lê Phi Phàm thấy anh trai đi qua chỗ cha mẹ rồi lấy đi khung ảnh trong tay họ, sau đó anh ấy ngồi xuống trước mặt hai người.
“Cha mẹ, Phàm Phàm đã đi rồi, chúng ta phải chấp nhận sự thật này.”
“Trước đây thằng bé sống rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Nó thông minh như vậy thì đi đâu cũng không sợ gặp chuyện. Con nghĩ thằng bé hy vọng hai người vui vẻ hơn một ít, nó không muốn thấy bộ dạng bây giờ của hai người đâu. Nếu nó thấy, chắc thằng bé sẽ rất đau buồn.”
Trước kia bạn bè thân thiết thường gọi Lê Phi Phàm là cậu Lê hoặc là Phi Phàm, đến lúc mở công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình thì mọi người đều gọi anh là Lê tổng. Chỉ có người nhà mới gọi anh là Phàm Phàm, cảm giác giống như anh vẫn giống như trước đây, chưa hề trưởng thành.
Tầm mắt Lê Phi Phàm vô thức trở nên mơ hồ, dần dần không nhìn rõ khuôn mặt người thân.
Anh liên tục lùi về phía sau, càng ngày càng xa những con người và địa điểm quen thuộc này. Anh có cố gắng gào thét thì cũng chẳng thể phát ra tiếng, mọi nỗ lực muốn bắt lấy thứ gì đều trở thành tuyệt vọng.
“Lê Phi Phàm, Lê Phi Phàm!” Lê Phi Phàm hít sâu một hơi rồi chợt bừng tỉnh, trông anh như một người chết đuối. Vừa quay đầu lại nhìn, anh bèn thấy vẻ cau mày của Hoắc Uẩn Khải và cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút lo lắng của Khâu Hương đang ở bên cạnh.
Đúng rồi, Lê Phi Phàm ngước mắt lên nhìn nóc xe, ngực còn phập phồng kịch liệt.
Đây mới là cuộc đời thực sự của anh.
Một con chim hoàng yến được người cầm quyền tương lai của một gia tộc lớn nuôi, một kẻ thế thân cho nhân vật chính ngây thơ lương thiện.
Chiếc xe sang trọng cách âm khá tốt, bên trong yên tĩnh không một tiếng động.
Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng biến đổi, trong đầu Lê Phi Phàm chợt hiện lên hình ảnh cuối cùng của gia đình mình. Trái tim chợt đập nhanh hơn, anh bất giác cau mày, nắm lấy phần quần áo trước ngực, hơi cuộn người lại. Giây tiếp theo, có người tách hai tay của anh ra.
Hàm dưới của người đàn ông chợt cắn chặt, sức lực của cánh tay mạnh mẽ mà đáng tin. Hắn dùng một tay nắm lấy vai Lê Phi Phàm, ngón tay cái dán vào làn da phần gáy ướt đẫm mồ hôi, tay còn lại chạm vào vị trí trái tim anh.
“Trước đây có tiền sử tim đập nhanh không?” Hắn hỏi.
“Hả?”
Lê Phi Phàm bị hành động của người này dọa cho ngơ ngác, anh nhẹ giọng đáp lại: “Không có.”
Hoắc Uẩn Khải nhìn thái dương đẫm mồ hôi và sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của người trong lòng, hắn dứt khoát quay đầu căn dặn Khâu Hương:
“Bảo lái xe quay lại, đến bệnh viện.”
“Không cần.”
Lê Phi Phàm vội vàng bắt lấy cánh tay Hoắc Uẩn Khải, ánh mắt hai người chạm nhau, anh nói: “Tôi không sao.”
Anh chưa từng nghe nói cơ thể này mắc bệnh gì. Nguyên thân từng giở vô số thủ đoạn khác nhau để làm hại người khác mà vẫn sống khỏe mạnh, cứ như con gián đánh mãi không chết thì làm sao có thể mắc bệnh tim đập nhanh.
Lê Phi Phàm đoán do đêm qua anh uống rượu lại còn thức khuya nên mới xảy ra cơ sự này. Đây là lần đầu tiên anh mơ thấy gia đình mình sau nửa tháng xuyên tới đây, hơn nữa hình ảnh lại quá chân thật.
Lê Phi Phàm vừa mệt vừa đau đầu.
Hoắc Uẩn Khải dời tầm mắt khỏi bàn tay đang giữ lấy cánh tay mình. Nhận ra Lê Phi Phàm đang ngồi nép mình vào một góc, hai giây sau hắn bèn lên tiếng:
“Thông báo cho bệnh viện chuẩn bị kiểm tra sức khỏe. Còn triển lãm bên kia, cô gọi điện cho họ báo hủy bỏ lịch trình đi.”
Có lẽ Khâu Hương cũng bị dáng vẻ hiện tại của Lê Phi Phàm dọa sợ. Một người đàn ông còn hết sức bình thường khi lên xe, giờ lại chật vật như thể mới trải qua một trận chiến sinh tồn.
Không phải Khâu Hương chưa từng gặp người bị bóng đè, nhưng người có kêu như thế nào cũng không tỉnh, lại còn đổ nhiều mồ hôi lạnh đến mức này thì cô chỉ mới gặp lần đầu. Vì vậy cô chẳng dám nhắc nhở về sự quan trọng của lịch trình hôm nay mà vội đáp : “Tôi đã rõ, lập tức sắp xếp.”
Lê Phi Phàm bị màn đối thoại của hai vị cấp trên cấp dưới này làm cho sững sờ, anh muốn đứng dậy nhưng vừa mới cử động đã bị ấn xuống.
“Đừng nhúc nhích.”
Sắc mặt Hoắc Uẩn Khải không tốt hơn anh bao nhiêu.
“Tôi nghĩ là tôi không cần nhắc lại cho cậu về việc mình rất có kinh nghiệm đối với các biểu hiện của chứng tim đập nhanh. Tôi cũng không muốn nhắc cậu về cái giá phải trả khi làm trì hoãn lịch trình của tôi. Nếu phát hiện ra rằng cậu có tiền sử mắc bệnh, hợp đồng sẽ lập tức chấm dứt, chắc cậu không mong muốn mình không nhận được dù chỉ một đồng đâu nhỉ.”
Nếu nguyên chủ còn đang ở đây thì đối với cậu ta, vấn đề thù lao còn chẳng khó chấp nhận bằng việc chấm dứt hợp đồng. Quả nhiên là nam chính, đánh trúng vào điểm yếu của người khác.
“Đi thì đi.” Lê Phi Phàm gật đầu: “Anh có tiền. Anh làm chủ.”
Nếu chỉ cần tra ra tiền sử bệnh mà có thể kết thúc hợp đồng thì mới là lạ.
Tiểu thuyết sẽ không bao giờ viết tình tiết đó.
Lê Phi Phàm khẽ nâng cánh tay che khuất tầm mắt, ngay giây sau, một thứ gì đó rơi vào bên cạnh anh.
“Mặc đi.”
Tiếp đó là giọng của Hoắc Uẩn Khải.
Đây là chiếc áo khoác buổi sáng anh đưa cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT