Ngay khi cửa phòng làm việc đóng lại, dưới ánh mắt đầy áp lực của Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm chống tay đứng dậy khỏi bàn, nói thật là anh rất muốn chạy đi. Lê Phi Phàm nhìn về phía cửa rồi quay đầu lại, bước đến đứng đối diện Hoắc Uẩn Khải chỉ cách một cái bàn làm việc, anh giả vờ không biết gì, hỏi: "Tại sao anh lại gọi tôi đến đây?"
Hoắc Uẩn Khải nghiêng đầu: "Sang đây."
“Để làm gì.” Lê Phi Phàm không còn cách nào khác, đành phải đi vòng qua bàn đến bên cạnh hắn, anh phân trần: “Vừa nãy tôi mở cúc áo vì quá nóng, đừng suy bụng ta ra bụng người, do mình không đứng đắn mà nghĩ người khác cũng thế."
Dù sao anh sẽ không thừa nhận bản thân cố tình làm như thế.