Hoắc Thất vừa nói xong lời này, Lê Phi Phàm đã vỗ ngay vào ót cậu một cái.

"Làm gì đấy." Hoắc Thất vừa sờ đầu vừa oán trách: "Anh leo tường mà còn đánh tôi. Tôi nói cho anh biết, mặc dù quan hệ bây giờ của chúng ta khá tốt, nhưng người anh cắm sừng là chú hai tôi, tôi..."

"Cậu còn dám nói!"

Lê Phi Phàm lại muốn đánh cậu.

Hoắc Thất trốn vào góc bên cạnh.

Tuy còn nhỏ tuổi, trước kia cũng chưa từng làm việc gì đứng đắn, nhưng thân là con cháu nhà họ Hoắc, cậu vẫn biết rõ những mâu thuẫn thâm căn cố đế giữa các gia tộc với nhau.

Nên cậu không thể hiểu nổi sao Lê Phi Phàm lại quen biết gia chủ nhà họ Tần, mà quan hệ còn có vẻ không tầm thường.

Nhất là lúc Tần Bách Dạ tìm người đuổi cái tên họ Lý kia xong còn trở về gặp bọn họ.

Hoắc Thất phát hiện đối phương vẫn đang nhìn mình, ai ngờ cuối cùng hắn lại nói với Lê Phi Phàm: "Người vừa nãy đúng là có năng lực, nhưng vừa ngạo mạn lại hay trèo cao đạp thấp, danh tiếng trong ngành cũng không tốt. Các cậu có thiếu người đi chăng nữa thì hắn cũng không thích hợp."

"Cần anh nói chắc!" Hoắc Thất lanh miệng, địch ý của cậu đối với Tần Bách Dạ từ mâu thuẫn gia tộc nâng lên thành cá nhân, nhưng “ăn không được thì đạp đổ” là hành vi của tiểu nhân, cậu đành oán giận nói: "Chúng tôi đâu có mù, không cần mấy lời vô nghĩa của anh."

Nhưng Hoắc Thất nhanh chóng phát hiện ra Tần Bách Dạ không hề để ý tới cậu.

Hắn chỉ nói với Lê Phi Phàm: "Chắc là em không muốn anh nhúng tay vào mấy việc này, anh sẽ thả người, nhưng nếu em có yêu cầu gì thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào, việc gì cũng được."

Đường đường là gia chủ nhà họ Tần mà lại nói chuyện nhẹ nhàng như thế, suýt đã làm Hoắc Thất sốc tại chỗ.

Trọng điểm là cậu phát hiện thái độ của Lê Phi Phàm cũng rất kỳ lạ.

Anh không có vẻ bất mãn, nhưng cũng không giống định chấp nhận.

Hoắc Thất nghe thấy Lê Phi Phàm nói: "Tôi nghĩ tôi không có gì cần ngài Tần giúp đỡ cả, cảm ơn lòng tốt của anh, lập trường của chúng ta không giống, sợ là tiếp xúc nhiều sẽ dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết."

Hoắc Thất nghĩ: Được đấy, vẫn còn khá tỉnh táo.

Tần Bách Dạ rơi vào trạng thái trầm mặc mất một lúc, rõ ràng trên mặt hắn nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Phi Phàm lại để lộ rất nhiều cảm xúc không thể nói ra.

Hoắc Thất bắt đầu chửi thầm trong lòng, cậu nghĩ tên chó má này diễn được đó, giả vờ tình thâm làm cái gì.

Hoắc Thất đề phòng lên tận cấp mười: "Ngài Tần."

Tần Bách Dạ nhìn về phía cậu.

Hoắc Thất thầm run, cậu nghĩ– Cmn đây là Tần Bách Dạ đó, là nhân vật tầm cỡ chú hai cậu, thủ đoạn lại hung tàn. Nhưng cậu vẫn không chùn bước: "Tôi nghĩ chắc là anh biết Lê Phi Phàm là ai, anh trắng trợn quyến rũ người đã có chủ, không sợ làm mất danh tiếng của nhà họ Tần à."

Lời này khá khó nghe, nhưng Hoắc Thất phát hiện mình lại bị làm lơ.

Cậu thấy Tần Bách Dạ hỏi Lê Phi Phàm, "Cậu ta không biết?"

"Không biết." Lê Phi Phàm còn gật đầu.

Cuối cùng Tần Bách Dạ cũng quay sang nhìn cậu, hắn nói: "Đương nhiên tôi biết em ấy là ai, chuyện lần này tôi phải cảm ơn chú hai cậu, hôm khác tôi sẽ đến tận nhà hỏi thăm."

"Cmn anh..."

Người này khiêu khích đến tận cửa nhà họ Hoắc rồi, là người đều không thể nuốt xuống cục tức này.

Hoắc Thất đứng bật dậy.

Lê Phi Phàm kéo cậu xuống, bất đắc dĩ nói với Tần Bách Dạ: "Anh Tần, anh biết rõ đây là hiểu lầm, sao phải đùa cậu ấy."

Tần Bách Dạ nở một nụ cười hiếm hoi: "Xem ra em rất thích cậu ta." Nên mới nhịn không được bảo vệ người ta.

Cuối cùng Hoắc Thất mới kịp phản ứng.

Cậu nhìn Tần Bách Dạ rồi lại nhìn Lê Phi Phàm.

"Các anh..."

"Đừng có ngẩn ra nữa." Lê Phi Phàm khó chịu nói: "Ngồi yên đi."

Lê Phi Phàm không thể không thừa nhận, nhờ có một Hoắc Thất làm loạn ở giữa nên dường như lần gặp mặt giữa anh và Tần Bách Dạ mới không phát triển theo chiều hướng làm anh khó chấp nhận hoặc khó xử.

Mà thái độ của Tần Bách Dạ cũng không cương quyết, càng không có ý nhắc lại chuyện năm đó.

Thậm chí bọn họ còn không nói gì về chuyện quá khứ, sau đó Hoắc Thất còn bị hấp dẫn bởi chiến lược dùng lương cao thu hút nhân lực của bộ phận HR bên công ty hắn, còn liên tục hỏi hắn nhiều vấn đề.

Lê Phi Phàm ở một bên nghe mà sắp nhức hết não.

Anh bắt đầu hoài nghi Hoắc Thất “sẽ có thành tựu không tệ” trong sách viết có phải ảo giác hay không.

Không ngờ cậu dám to gan đến tìm đối thủ của chú hai mình xin chỉ dạy, cũng không sợ bị người ta lừa vào bẫy.

Lúc bọn họ ra khỏi nhà hàng thì ngoài trời đang có mưa nhỏ.

Tài xế nhà họ Hoắc chờ ở ngay cổng, sau khi xảy ra chuyện, mỗi khi Lê Phi Phàm ra ngoài sẽ luôn dẫn theo người.

Anh và Hoắc Thất lên xe rời đi, xuyên qua tấm kính một chiều còn có thể nhìn thấy Tần Bách Dạ cầm ô đứng trước cửa nhà hàng. Hắn đứng yên ở đó, trong lòng Lê Phi Phàm ít nhiều cũng thấy hơi phức tạp.

Ngay cả Hoắc Thất còn nói thầm: "Sao tôi cảm thấy Tần Bách Dạ này với người trong tin đồn không giống nhau nhỉ?"

"Cậu nghe nói anh ấy là người như thế nào?"

Hoắc Thất: "Nói là lòng dạ hắn hiểm ác, năm đó nhà họ Tần cũng là gia tộc nhiều con cháu, nhưng những năm nay sắp tuyệt hậu vì hắn rồi. Đối với người nhà mà còn ra tay được, anh dám tưởng tượng không? Hôm nay tôi gặp mới biết tính tình anh ta khá tốt, tôi đã nói đến thế rồi mà anh ta lại chẳng hề tức giận, hoặc là người bên ngoài hiểu lầm, hoặc là anh ta nhẫn nhịn giỏi." ( truyện trên app T𝕪T )

"Anh ấy không bị hiểu lầm đâu."

Hoắc Thất nhìn kinh ngạc nhìn anh: "Ý anh là anh ta tàn nhẫn thật."

Lê Phi Phàm cười lạnh: "Anh ấy không tàn nhẫn thì cậu nghĩ anh ấy có thể sống được sao?"

Lê Phi Phàm không biết xử lý chuyện của Tần Bách Dạ thế nào là bởi vì anh đã biết hết toàn bộ cốt truyện.

Cho dù anh là Tần Bách Xuyên, nhưng những năm tháng anh xuất hiện trong thế giới này chỉ được miêu tả với vai trò công cụ người vặn vẹo bị tác giả phác họa qua loa, nhằm để thúc đẩy tuyến chính. Mà trên thực tế, sau biến cố thời thơ ấu, cuộc sống sau này của anh cũng khá tốt.

Nhưng Tần Bách Dạ thì khác, với hắn mà nói, mười hai tuổi cửa tan nhà nát, nhà người chú mà hắn được gửi nuôi giống như hổ báo, chỉ mong ăn tươi nuốt sống anh em hắn, bất kể là quá trình trưởng thành, hay quá trình giành lại nhà họ Tần đều là đi trên biển lửa đao nhọn.

Lệ Phi Phàm hận hắn không? Đương nhiên là không.

Lúc nhỏ anh không đợi được hắn, mà lúc ở trên núi, đương nhiên Lê Phi Phàm càng không đổ hết tội lên đầu Tần Bách Dạ.

Bởi vì Tần Bách Dạ chân chính lúc mười hai tuổi đã từng cố chấp canh giữ bên bờ sông, cố chấp giành lại nhà họ Tần, muốn bảo vệ cho gia đình hoàn chỉnh trong ký ức lúc nhỏ của hắn, kể cả khi mọi thứ đã sớm tan thành bọt nước.

"Hồng Sí" như một quyển sách mà trong đó những nhân vật lớn ở thế giới này đều bị rút ra để Thư Dịch Khinh nuôi như cá trong ao. Nhưng có nhiều tình tiết trong truyện có logic không rõ ràng, có mấy bối cảnh cũng còn nhiều nghi vấn.

Ví dụ trong sách không viết tại sao Tần Bách Dạ lại lợi dụng Thư Dịch Khinh, còn cứu cậu ta hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ đã rõ rồi, chính Lê Phi Phàm là lý do.

Anh không biết việc mình xuyên vào sách là để bổ khuyết thế giới đã tồn tại sẵn này hay là anh đang làm xáo trộn nó.

Giống như Tần Bách Dạ có chấp niệm hay hành vi kỳ lạ gì thì Lê Phi Phàm vẫn biết anh tuyệt đối không có lập trường hận hắn.

Anh sống với thân phận Lê Phi Phàm đã nhiều năm, đã không thể làm Tần Bách Xuyên được nữa.

Như Hoắc Uẩn Khải đã phân tích giúp anh, chỉ có điều anh không biết nên định nghĩa vị trí của mình ra sao.

Mà ở đằng sau, Tần Bách Dạ vẫn đứng trước cửa nhà hàng, đợi đến khi không thấy xe nữa mới thu tầm mắt lại.

"Anh Tần." Khâu Dương không biết đã qua đây từ khi nào, cậu ta nói: "Tiêu tổng vẫn đang chờ anh."

"Biết rồi." Tần Bách Dạ đáp.

Hắn nhìn làn mưa, đột nhiên rất muốn nói chuyện với ai đó: "Khâu Dương, cậu nói xem, rốt cuộc mấy năm nay em ấy sống có tốt không?"

Khâu Dương chua xót trong lòng, lập tức trả lời: "Có lẽ là rất tốt, không phải anh Tần đã thấy rồi ư."

"Dễ mềm lòng, tốt tính, nhìn thấy tôi nhưng lại không quay đầu đi ngay." Tần Bách Dạ nói rồi tự cười, nhưng nét cười thoáng đã nhạt đi, hắn lại nói: "Nhưng em ấy mà sống tốt thật thì sao phải đi theo Hoắc Uẩn Khải."

Lấy thân phận tình nhân ở lại bên cạnh gia chủ nhà họ Hoắc không giống cách mà người như em ấy sẽ chọn.

Trừ phi là em ấy đơn phương thích Hoắc Uẩn Khải, hoặc là sợ hãi quyền lực trong tay hắn.

Dù là khả năng nào cũng khiến Tần Bách Dạ mới nghĩ đã thấy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm tim hắn.

Nhưng hắn chỉ có thể đứng nhìn.

Khâu Dương đành nói: "Lần trước em đến Ngọc Kinh Viên đã phát hiện, mặc dù thân phận có hơi khó nghe nhưng Hoắc nhị gia lại đối xử với cậu ấy rất tốt. Nếu anh không yên tâm, cứ nghĩ cách đón cậu ấy về là được."

Tần Bách Xuyên lắc đầu, cười tự giễu: "Tôi không có tư cách đó."

Khâu Dương không hiểu: "Sao thế được? Em thấy thái độ tiểu Xuyên...cậu Lê rất tốt mà."

"Chính là vì quá tốt, điều đó chứng minh em ấy không hề canh cánh trong lòng." Tần Bách Dạ lại hướng ánh mắt tới cuối phố, nói: "Em ấy đã trưởng thành rồi, không còn là đứa bé khóc với tôi năm đó nữa, tôi không thể đưa ra quyết định thay em ấy, cũng không thể ép buộc em ấy lựa chọn."

Khâu Dương chần chừ một lúc: "Vậy có tiếp tục chuẩn bị thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần lúc trước không?"

"Âm thầm làm là được." Tần Bách Dạ nói: "Coi như là để lại cho em ấy một phần bảo hiểm, cho dù sau này tôi không còn thì em ấy cũng không phải thua kém ai."

Khâu Dương hơi không tán thành, nhíu mày: "Anh Tần, lời này của anh quá xui xẻo rồi."

"Đề phòng nhỡ đâu." Tần Bách Dạ nói.

Bên kia, Lê Phi Phàm đưa Hoắc Thất về đến Ngọc Kinh Viên thì vừa lúc gặp được chú Phúc tới thông báo phu nhân đến.

Bình thường Diêu Hồng Chiếu hiếm khi đến nơi này, phần lớn thời gian bà đều ở nhà chính. Hoắc Uẩn Khải từng hỏi bà xem có muốn chuyển nhà không, nhưng bà đều từ chối với lý do ở không quen.

"Có chuyện gì ạ?" Lê Phi Phàm hỏi.

Chú Phúc nhìn thoáng qua Lê Phi Phàm rồi trả lời: "Có người muốn kết thông gia với nhà họ Hoắc."

Lê Phi Phàm dừng bước.

Hoắc Thất cũng ngây người tại chỗ: "Chú hai tôi đồng ý chưa?!"

"Chưa đâu, nhị gia không có ở nhà." Chúc Phúc lắc đầu nói: "Chẳng qua lần này người kia là họ hàng xa ở quê cũ của phu nhân, họ hàng gần sớm đã không còn, phu nhân niệm tình xưa nên không tiện trực tiếp từ chối làm mất mặt người ta, nhưng mà có vẻ bà không vui cho lắm, thế mới qua đây để nhị gia tự quyết định."

Hoắc Thất lo lắng nhìn Lê Phi Phàm.

Lê Phi Phàm bị ánh mắt của cậu làm cho phì cười, anh nói: "Ánh mắt của cậu là sao đây?"

"Ánh mắt ‘sợ anh không chịu được’." Vì Lê Phi Phàm vẫn chưa nói rõ quan hệ giữa anh và nhà họ Tần với Hoắc Thất nên cậu mới nhìn anh mà nói: “Tôi xin lỗi vì mấy tiếng trước đã ngăn cản anh, thực ra nhà họ Tần cũng khá tốt, chỉ nhìn cách Tần Bách Dạ hiểm ác kia đối xử với đám thân thích là đã biết tuyệt đối sẽ không có chuyện họ hàng dám đuổi tới tận cửa.”

Lê Phi Phàm đá cậu: "Cậu mà còn nói lung tung thì biến về đi."

"Đừng mà." Hoắc Thất kéo tay áo anh: "Tôi còn chưa được xem kịch hay mà."

Hay thì hay thật.

Người đến họ Vương, Diêu Hồng Chiếu gọi bà ta là chị dâu, cũng không biết ở giữa còn cách bao nhiêu thế hệ nữa.

Lê Phi Phàm không ngờ Diêu Hồng Chiếu hô mưa gọi gió nửa đời người, thế mà bên nhà ngoại của bà lại có họ hàng bá đạo như vậy.

Người phụ nữ họ Vương đó ăn mặc không tệ, nhưng lại không phải kiểu dáng thịnh hành bây giờ, trông thì đẹp nhưng khá thô tục.

Lúc Lê Phi Phàm đi vào, vừa đúng lúc nghe được bà ta đang lôi kéo Diêu Chiếu Hồng, bùi ngùi nói: "Chớp mắt mà chúng ta đã không gặp nhiều năm, Thịnh Kinh bây giờ thay đổi nhiều quá. Cô nói xem, năm đó nếu cô mà nghe lời bố mẹ thì sao phải chịu khổ như thế, nhưng may mọi chuyện đều đã qua rồi, nói cho cùng, có đứa con trai không thua kém ai như thế thì sau này cô chắc chắn sẽ có cuộc sống không tệ."

Diêu Hồng Chiếu ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt thản nhiên, vẫn cố giữ phép lịch sự cơ bản.

Bà đáp qua loa: "Chị dâu nói phải."

Đúng lúc này Lê Phi Phàm đi vào, Diêu Hồng Chiếu nhìn thấy anh, sắc mặt tốt hơn chút, vẫy tay với anh: "Về rồi à Phi Phàm."

"Vâng, vừa về ạ."

Diêu Hồng chiếu hơi bất đắc dĩ nhìn anh, bà nói: "Đến đây chào hỏi một tiếng đi, đây là chị dâu họ Vương bên nhà ngoại đã nhiều năm không gặp của tôi, lần này đến Thịnh Kinh có việc, tiện đến thăm tôi."

Lê Phi Phàm cười chào hỏi: "Chào ngài."

Đối phương nhìn sang, ít nhiều cũng bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh.

Thanh niên cao ráo đẹp trai, chân dài trước mặt lại rất dịu dàng với Diêu Chiếu Hồng. Mà nhìn vào thái độ của Diêu Chiếu Hồng, người phụ nữ kia ngay lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói với bà: "Tôi không quen mấy người đàn ông nhà họ Hoắc của các cô, vị này là?"

"Người của Hoắc Uẩn Khải nhà tôi, xem như nửa con trai tôi."

Đối phương vừa phản ứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Lê Phi Phàm cũng chứa đầy sự kinh thường.

Bà ta nói với Diêu Chiếu Hồng: "Tôi nói mà, lần này tôi đến là đúng rồi. Trước khi đến tôi có nghe nói là Hoắc nhị gia nuôi đàn ông trong nhà. Chuyện này cô yên tâm, cháu gái tôi ấy, xinh đẹp ngang với ngôi sao giải trí, nhất định có thể giúp nhị gia bỏ cái tật này."

Diêu Chiếu Hồng vỗ bàn một cái.

Sắc mặt bà lạnh đi: "Chị dâu, nếu chị thật sự đến thăm tôi, tôi rất hoan nghênh. Nhưng chị vừa đến đã đòi đi Ngọc Kinh Viên bằng được, chị có mục đích gì, không phải tôi không biết. Tôi nể tình thời còn trẻ của chúng ta mà thôi, chị nói chuyện cũng nên biết điều một chút."

Người từng làm bà chủ nhà họ Hoắc đâu có dễ chọc.

Đối phương bị nói như thế cũng không giữ nổi sắc mặt bình tĩnh nữa.

Bà ta cứng nhắc cười nói: "Con người tôi chính là như thế, đâu phải cô không biết, tôi cũng không nói thích đàn ông là bệnh, cô biết tôi không có ý đó mà."

Mười phút sau Lê Phi Phàm và Diêu Chiếu Hồng đi trên con đường đá trong sân. Bà nhìn sắc mặt anh rồi nói: "Đừng để ý lời của người phụ nữ đó, bà ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tơ tưởng đến con trai tôi. Nếu không phải thấy thái độ lúc vừa đến của bà ta tốt thì tôi sớm đã đuổi ra ngoài rồi."

Lê Phi Phàm rất ít khi thấy Diêu Chiếu Hồng nói chuyện như thế, anh cười cười.

"Phu nhân hôm nay đến thăm nhị gia ạ?" Lê Phi Phàm hỏi.

Diêu Chiếu Hồng nói: "Tiện đường thôi, cậu cũng thấy rồi đấy, dù sao cũng là người bên nhà mẹ tôi, vốn nghĩ để nó diễn vai ác đuổi đi. Kết quả vừa mới nói với nó câu trước mà câu sau nó đã ra ngoài, ngược lại còn để cậu gặp phải."

"Nhị gia gần đây rất bận, thời gian ở nhà cũng không nhiều." Lê Phi Phàm nói.

Diêu Chiếu Hồng gật đầu: "Tôi cũng biết." Bà nói rồi lại nhìn Lê Phi Phàm: "Cậu vừa khỏi bệnh thì đừng chạy lung tung ra ngoài nhiều."

"Tôi không sao."

"Thế mà còn nói không sao?" Diêu Hồng Chiếu trách: "Tôi nghe kể thôi mà còn thấy sợ."

Về chuyện giữa Lê Phi Phàm và nhà họ Tần, Diêu Hồng Chiếu có biết. Đột nhiên nhiều ra một cái thân phận như thế thì ai chẳng bất ngờ, bà vừa cảm thán tạo hóa trêu ngươi, vừa thấy kinh ngạc vì Lê Phi Phàm không có ý định công khai chuyện này.

Người bình thường bỗng biết mình xuất thân hào môn, làm sao có thể trước sau như một làm như không có gì.

Không ngờ Lê Phi Phàm lại làm được, trước như thế nào thì sau cứ thế nấy.

Diêu Chiếu Hồng nói lời thấm thía: "Đời người sao có thể không gặp khó khăn, lúc tôi còn trẻ cũng nhiều lần thấy không sống nổi nữa, nhưng chỉ cần vượt qua được, sau này nghĩ lại sẽ cảm thấy chẳng là gì cả."

"Tôi biết." Lê Phi Phàm nói.

Diêu Hồng Chiếu bùi ngùi: "Nói cậu như nửa con trai của tôi là thật, hy vọng Uẩn Khải cùng tôi ăn bữa cơm cũng khó."

Kết quả bọn họ vừa đặt bát xuống thì có người vội vàng đi vào báo: "Xe của nhị gia bị cháu gái bên nhà ngoại của phu nhân chặn lại ngoài cửa rồi."

"Cháu gái nào?" Diêu Chiếu Hồng cau mày.

Người tới lộ vẻ xấu hổ: "Chính là cô gái mà họ hàng của ngài dẫn theo, không biết sao cứ nói hôm nay nhị gia táy máy với cô ta, đang làm loạn ở ngoài cổng."

Cô gái đó không đi theo người phụ nữ họ Vương kia, chẳng lẽ là tự mình đi tìm Hoắc Uẩn Khải?

Lê Phi Phàm cạn lời: "Người của Khâu Hổ đâu? Đi đâu hết cả rồi."

"Bắt được rồi, điều tra xong thấy không có vấn đề gì lại thả, không ngờ cô ta lại đi theo đến tận cổng."

Sắc mặt Diêu Hồng Chiếu rất khó coi, Lê Phi Phàm lập tức ngăn bà lại, nói: "Ngài không cần lo, để tôi đi xem."

Lúc Lê Phi Phàm đến cổng thì quả thật thấy có không ít người.

Cao Thăng đi cùng Hoắc Uẩn Khải đã trở về.

Lê Phi Phàm không nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải đâu, ngược lại thấy Cao Thăng đang khoanh tay dựa vào cửa.

"Có chuyện gì thế?" Lê Phi Phàm hỏi.

Cao Thăng nghiêng đầu thấy anh đến, hất cằm chỉ sang bên kia đường, nói: "Người này sống lâu rồi, việc gì cũng dám làm."

Gọi tắt là “sống lâu sẽ gặp”.

Cô gái kia quả thực xinh đẹp, làm diễn viên thì chưa tới, nhưng đã đủ khiến người ta phải kinh diễm.

Chẳng qua hơi điên, ai đụng là cắn, thậm chí là vừa đá vừa đạp.

Cao Thăng nói với Lê Phi Phàm: "Không biết cô ta lấy địa chỉ từ đâu ra, làm loạn ở cổng công ty từ lúc chúng tôi còn ở đấy, cứ nói là em họ của nhị gia. Đến cả một ngón tay của nhị gia cũng chưa đụng vào cô ấy, thế mà cứ nói là người của chúng tôi táy máy với cô ta. Lúc nãy cô ta đột nhiên xông ra, suýt nữa xe đã tông phải rồi."

Lê Phi Phàm thầm nghĩ không xong, đây chẳng phải là kiểu anh em họ xa đủ tiêu chuẩn làm nam nữ chính của thời cổ đại sao.

Cửa xe mở ra, giày da của Hoắc Uẩn Khải chạm đất trước. Cô gái kia hét lên: "Anh họ."

Lê Phi Phàm còn đang lười biếng dựa vào cổng tám chuyện với Cao Thăng, nghe thấy tiếng "Anh họ" bèn lập tức quay sang bên kia cười nói: "Em nói nè anh trai, sao hôm nay anh về muộn thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play