Hôm đó, Lê Phi Phàm bước ra khỏi văn phòng của Hoắc Uẩn Khải đã phải đón nhận vô số ánh nhìn lộ liễu.

Trợ lý riêng dám quyến rũ ông chủ, ban ngày tuyên dâm trong phòng làm việc, loại người này ở trong bất cứ công ty nào cũng sẽ trở thành đối tượng bị người trong công ty khinh thường, chèn ép, bị xem là hồ ly tinh quyến rũ ông chủ.

Nhưng có vẻ như ngay từ đầu mọi người đã áp đặt những định kiến như thế lên anh, nên ánh mắt họ nhìn anh ngoại trừ sự khâm phục, thì đều là trêu ghẹo.

Theo lời một nữ thư ký nói, cô đã làm ở Hoắc thị từ khi mới tốt nghiệp đại học, mấy năm qua số nam nữ muốn tiếp cận Hoắc tổng nhiều như cá diếc qua sông, nhưng người có thể bình yên vô sự đi ra thì cô chỉ gặp mỗi người họ Lê này thôi.

Lê Phi Phàm cảm thấy vô cùng oan uổng.

Anh nói: “Tôi không làm gì cả, thậm chí đến cả ngón út của Hoắc tổng của các cô tôi cũng chưa chạm vào nữa.”

“Ai thèm tin anh.” Mấy người phụ nữ hóng chuyện nhân lúc đang trong giờ nghỉ trưa chạy đến chỗ anh, nói: “Bọn tôi đều tận mắt thấy, anh vươn tay ép Hoắc tổng vào ghế dựa, suýt là ngồi lên đùi ngài ấy, thế mà ngài ấy lại không đẩy anh ra. Anh có biết trước đây Hoắc Tổng thanh tâm quả dục như thế nào không, tôi không thể tin vào mắt mình đó.”

“Đúng thế, đúng thế.’

Lê Phi Phàm nhớ đến bộ dạng người nào đó kéo cà vạt mình.

Anh nghiêm túc nói: “Các cô như vậy là hiểu sai về sếp mình rồi, cần nỗ lực thêm.”

“Anh biến đi.”

“Ngoại trừ kỹ thuật quyến rũ, tụi này cũng tự nhận nhan sắc không bằng anh, nhưng anh vẫn có thể truyền thụ kinh nghiệm làm hài lòng ông chủ cho bọn tôi, nói ra thì ngại chứ mỗi lần đi vào văn phòng của Hoắc tổng, bắp chân tôi đều run lẩy bẩy.”

“Có ai không thế đâu.”

Lê Phi Phàm làm gì có kinh nghiệm.

Anh bị nhóm người này làm phiền đến không chịu được.

Vừa hay thấy Khâu Hương cầm văn kiện đi ngang qua, anh giơ tay: “Chị Hương!”

Ban đầu, ý định của anh là muốn cô dạy dỗ lại cấp dưới của mình.

Ai ngờ mấy ngày không gặp, Khâu Hương vừa liếc mắt nhìn anh đã lập tức chế nhạo: “Chị thấy em đúng là càng sống càng thụt lùi, cứ quấn lấy nhóm đàn bà con gái làm gì thế? Nếu em quyết tâm từ nay chỉ thích phụ nữ thôi, chị có thể giới thiệu vài người cho.”

Đừng bao giờ cãi nhau với phụ nữ, đặc biệt là nữ cường nhân, Lê Phi Phàm nói không lại Khâu Hương bèn quay đầu bảo với nhóm người trước mặt: “Nghe thấy chưa? Chị Hương của các cô đang muốn nói các cô đừng chỉ có suốt ngày túm tụm lại với nhau hóng hớt, không có việc gì làm thì học cách làm một trợ lý tốt đi, đừng có hóng chuyện, phải một lòng hướng về Đới đại nhân.”

Những người khác nghe vậy đều bật cười.

Kết quả vừa quay đầu thì thấy Đới Vĩ trùng hợp đi ngang qua.

Tất cả những người có mặt: “...”

Đới đại nhân - hay còn gọi là đại nhân đầu gỗ, là biệt danh có từ rất lâu của Đới Vĩ, rất phù hợp với con người thực tế, luôn cố gắng phấn đấu làm việc nhưng lại có EQ thấp đến đáng thương.

Lê Phi Phàm mới biết hai ngày trước.

Vừa biết một cái là anh đã dám rêu rao trước mặt mọi người.

Đới Vĩ liếc mắt nhìn sang, nhưng cuối cùng chỉ hừ một tiếng đanh thép rồi đi luôn.

Khâu Hương gõ vào vách ngăn trước mặt Lê Phi Phàm, nói: “Em cẩn thận một tí, hiện tại Đới Vĩ không tính sổ với em là vì nể mặt em. Nếu một ngày em chọc người ta quá trớn, bị người ta trở tay nắm thóp thì lúc đó muốn khóc cũng chẳng có chỗ khóc đâu.”

Lê Phi Phàm dở khóc dở cười: “Em có chê hắn đâu, em đang khen hắn mà.”

Khâu Hương liếc anh: “Tóm lại nhớ kỹ, trong mắt người bình thường, hắn là một người ngay thẳng, có thể lên được tầng 69 này chắc chắn không tầm thường. Nhị gia giữ lại hắn là có lý do, em đừng xen vào là được.”

Lúc này, những người xung quanh đã giải tán.

Lê Phi Phàm dịch người về phía trước, khuỷu tay đặt lên bàn, ngước nhìn Khâu Hương.

Anh thấp giọng nói: “Ý chị là, Đới Vĩ có vấn đề?”

“Chị không có nói thế.” Khâu Hương liếc mắt nhìn anh.

Miệng thì nói không, nhưng ánh mắt đã chứng minh hết thảy.

Cuối cùng Khâu Hương để lại cho anh một câu: “Dính líu đến hắn thì em chỉ bị thiệt thôi.”

“Em biết rồi.” Lê Phi Phàm nhướng mày cười nói: “Cảm ơn chị Hương!”

Khâu Hương cầm văn kiện trong tay đập anh: “Ở công ty không được gọi chị!”

Lê Phi Phàm né tránh: “Rồi rồi, giám đốc Khâu giám đốc Khâu!”

Mấy cái quy tắc văn phòng này anh chẳng còn lạ gì nữa, dù sao lúc trước anh cũng từng là lãnh đạo, bây giờ cũng đã có sự nghiệp của riêng mình, trong lòng tự biết nặng nhẹ thế nào.

Nhưng khi anh làm trợ lý, ít nhiều vẫn có sự khác biệt.

Ai cũng nhìn ra một trợ lý không nên như vậy.

Đúng là chỉ hướng Đông anh sẽ không đi hướng Tây, kêu anh rót nước anh sẽ không đi bưng chén, hầu như không thể bắt lỗi sai nào trên người anh, nhưng nếu nói về phần ngoan ngoãn cung kính thì tuyệt đối không thể tìm thấy cảm giác ấy ở anh.

Suy cho cùng, giữa thân phận “trợ lý riêng” và “tình nhân nhỏ của Hoắc Nhị gia”, rõ ràng là anh hợp với cái sau hơn.

Nhưng người của Hoắc tổng không có ý kiến gì, những người khác càng không tiện xen vào.

Mà đối với giấc mơ mấy ngày trước, Lê Phi Phàm vẫn không thấy có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ xảy ra.

Anh suýt quên mất điều này.

Hôm nay Trì Cận liên hệ với anh vì chuyện công việc, trong lúc sơ ý có nhắc đến Thành Dư Nam.

“Từ hôm qua tôi đã không liên lạc được với cậu ta.” Giọng điệu anh ta như chỉ vô tình nhắc đến, còn nói với anh: “Cậu yên tâm, tôi kể với cậu chuyện này không phải có ý gì khác. Tôi chỉ là nhớ ra bữa đó cậu ta nói với tôi là cậu muốn mời cơm, đừng nói cậu ta, đến cả tôi còn kinh ngạc suýt rớt cả cằm.”

Nhắc đến chuyện này, Lê Phi Phàm lập tức bực bội: “Tôi không mời anh ta ăn cơm!”

Nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm trong lời nói của Trì Cận.

Sau đó hỏi một câu: “Anh nói từ ngày hôm qua đã không liên lạc được với anh ta?”

Lê Phi Phàm nói lời này khi anh đang ngồi trong phòng mình.

Lúc Hoắc Uẩn Khải quay về Ngọc Kinh Viên sẽ ở trong thư phòng đến tận khuya, tuy phòng của bọn họ gần nhau nhưng hầu như không quấy rầy nhau, việc ai nấy làm.

Đến bây giờ anh vẫn chưa phát hiện, bản thân đã ngồi thẳng trên sô pha trong vô thức.

Trì Cận không hiểu sao tự nhiên anh lại quan tâm chuyện này làm gì: “Đúng vậy, mà cậu ta cũng đâu phải con nít mà sợ lạc, chắc là do điện thoại hết pin thôi.”

Không đúng, Lê Phi Phàm nghĩ.

Anh có một dự cảm mãnh liệt là đã có chuyện gì đó xảy ra.

Ngày hôm qua không liên lạc được, nghĩa là đã ra ngoài một ngày một đêm. Nếu theo như giấc mơ, Thành Dư Nam sẽ gặp chuyện vào ban đêm, nhưng sáng hôm nay vẫn chưa thấy tin tức tử vong của anh ta, vậy thì nhất định không phải là đêm qua.

Không liên lạc được, lại không phải tối qua, thế thì chỉ có khả năng là tối hôm nay.

Lê Phi Phàm giơ tay nhìn thời gian, 8 giờ tối.

“Có chuyện gì thế? Sao tự nhiên im lặng vậy.” Trì Cận hỏi.

Lê Phi Phàm: “Anh không liên lạc được với anh ta. Thế có biết dạo gần đây anh ta đang bận làm gì không? Hay là có chuyện gì bất thường xảy ra không?”

“Hả?” Trì Cận không ngờ anh đột nhiên hỏi như thế.

Lê Phi Phàm: “Anh đừng vội trả lời, thử cẩn thận nhớ lại xem.”

Trì Cận ngừng hai giây rồi nói: “Hình như không có gì chuyện bất thường nào hết.”

Lê Phi Phàm nhớ tới độ máu chó của quyển sách này, anh hỏi tiếp: “Thư Dịch Khinh đâu? Gần đây không thấy cậu ta đi làm.”

“Cậu nói đến đây làm tôi nhớ ra một chuyện.” Trì Cận: “Chắc cậu cũng biết mấy bữa nay, nhà họ Thư gặp chuyện lớn, Hoắc Nhị quyết định mặc kệ. Hôm đó, Dịch Khinh gọi điện cho Dư Nam, khóc rất nhiều.” Trì Cận hơi xấu hổ nói: “Chuyện là… Tôi tình cờ nghe thấy Dịch Khinh nói có người phát hiện Cao Thăng đến tìm cậu, nhưng cậu không cho cậu ta nói cho Hoắc Nhị biết, có thật không?”

Lê Phi Phàm đỡ trán, nghĩ thầm “tôi biết ngay mà”.

Anh lại phải mang tiếng oan.

Anh không nghĩ Cao Thăng bán đứng mình, suy cho cùng trong văn phòng tai vách mạch rừng, chẳng có gì là bí mật.

Hơn nữa, tiểu thuyết máu chó mà không có tình tiết như này thì không phải là tiểu thuyết máu chó chân chính.

Dưới chân có quá nhiều bẫy, một bước không cẩn thận là sẽ ngã xuống.

Hiện tại Hoắc Uẩn Khải chọn mặc kệ, Thư Dịch Khinh lại cho rằng anh chõ mũi vào gây khó dễ nên quay đầu tìm Thành Dư Nam. Nếu cứ tiếp tục tiến triển như thế này, Thành Dư Nam sẽ chết sớm hơn so với kết cục trong nguyên tác. Tuy Lê Phi Phàm cảm thấy mình không có trách nhiệm gì trong việc này, nhưng một khi hiệu ứng cánh bướm xảy ra thì vai phụ sẽ phải bỏ mạng để cốt truyện đúng hướng, Lê Phi Phàm không thể chấp nhận sự thật này.

Tuy anh và Thành Dư Nam có thù cũ, nhưng anh ta đã từng bị mình đè ra đánh cho cả mặt đầy máu, máu rất nóng, không hề lạnh.

Là màu đỏ, không phải máu xanh của người ngoài hành tinh, càng không có cảm giác giống như người trong sách.

Là người sống sờ sờ.

Lê Phi Phàm thừa nhận mình chỉ là người thường, anh sống ở đây thay Lê Phi Phàm trong nguyên tác, anh không thể mặc kệ được.

Anh không thể tùy tiện sắp xếp một tai nạn xe cộ, đầu độc, bắt cóc người khác giống như Lê Phi Phàm nguyên bản. Đối với anh, đó là phạm pháp. Những người khác bị số phận an bài, không thể thấy rõ tiến triển và kết cục, nhưng anh thì không.

Nếu như nhắm mắt làm ngơ những thay đổi bất thường, bản thân anh sẽ chẳng khác gì một cái xác không hồn. Nếu vậy thì anh khỏi cần xuyên sách, cứ chết luôn hôm xảy ra tai nạn cho rồi.

Lê Phi Phàm ngắt máy, cầm theo áo khoác và điện thoại ra khỏi phòng.

Anh không tìm Hoắc Uẩn Khải mà tìm chú Phúc.

“Muộn thế này mà cậu còn muốn ra ngoài?” Chú Phúc nhíu mày: “Lại có việc gì sao?”

Lê Phi Phàm cười nói: “Cũng không có gì, cháu chợt nhớ ra Hoắc Thất có một hợp đồng cần ký tên, nó rất quan trọng, cháu phải qua xử lý một chuyến.” Anh dừng một lát, sau đó đưa cho Phúc một địa chỉ, tiếp tục nói: “Có khả năng cháu sẽ về khá trễ, nếu qua 12 giờ mà cháu còn chưa về, chú hãy báo với Nhị gia, để anh ấy bảo Khâu Hổ đến chỗ này đón cháu.”

Phúc quản gia nhìn anh rồi nhìn tờ địa chỉ trong tay, cuối cùng gật đầu: “Được, đi đường nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng.”

Lê Phi Phàm cũng không dám hoàn toàn dấn thân vào nguy hiểm, dù sao anh cũng không biết Thành Dư Nam đã gặp phải chuyện gì nên mới cho chú Phúc một thời hạn. Anh tự nhủ chỉ ghé qua cái hẻm nhỏ đó để xác nhận chút xíu, nếu không có người thì thôi, còn nếu mà có thật thì anh sẽ gọi 120.

Anh không phải chúa cứu thế, chỉ làm được đến đó thôi.

Nếu như kết cục của Thành Dư Nam vẫn là cái chết, thì đó là do trời muốn đưa anh ta về.

Lúc Lê Phi Phàm đến phố bar, nơi này đang trong thời gian nhộn nhịp nhất.

Đám người đi thành tốp hai tốp ba, ăn mặc mát mẻ.

Muốn đi tới chỗ như ở trong mơ, Lê Phi Phàm bắt buộc phải đi ngang qua phố bar này, nhưng anh mới bước đến cửa quán bar từng đụng phải Hoắc Thất thì đã đâm trúng một người.

“Xin lỗi.” Người đâm trúng anh vội vàng nói một câu rồi đi luôn.

Lê Phi Phàm nhíu mày: “Thư Dịch Khinh?”

Người đó lập tức dừng bước, xoay người nhìn lại.

Thư Dịch Khinh trước mắt Lê Phi Phàm hiện tại khác hẳn so với người trong ấn tượng của anh. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác bình thường, đội mũ lưỡi trai màu đen, dưới vành mũ là đôi mắt sâu thẳm như chất chứa rất nhiều điều khó giải thích bên trong, ai nhìn cậu ta cũng sẽ không còn cảm thấy đây là người chưa trải sự đời nữa.

Hai người cùng vào Hoắc thị chưa được bao lâu mà anh đã thấy cậu ta thay đổi nhiều.

Thư Dịch Khinh nhìn thấy anh bèn cười lạnh một tiếng.

“Lê Phi Phàm? Sao thế? Đến đây chế nhạo tôi à?”

Lê Phi Phàm lạnh lùng quan sát cậu ta, lười dây dưa nên hỏi thẳng: “Thành Dư Nam đâu?”

“Anh còn dám tìm anh Dư Nam?” Thư Dịch Khinh như nghe thấy điều gì đó không thể tin được, trừng mắt nhìn anh: “Anh nghĩ đủ cách để khiến tôi không liên lạc được với anh hai, anh đạt được mục đích rồi đấy. Bây giờ nhìn tụi tôi bị bức đến mức phải trốn chui trốn lủi ở nơi này, có phải anh đắc ý lắm đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh Dư Nam mãi mãi đứng về phía tôi, anh đừng hòng dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu đấy.” ( truyện trên app T𝕪T )

Mặc dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng cái thói tự bổ não vẫn y như ngày nào.

Lê Phi Phàm nhìn biển hiệu quán bar.

Lúc trước Thư Dịch Khinh từng tới nơi này, nếu cậu ta không lôi anh hai yêu dấu của cậu ta đến đây, rước họa vào thân thì về phần tình, chắc vẫn còn tha thứ được.

Hơn nữa, theo lời của Thư Dịch Khinh, Thành Dư Nam tự nguyện giúp đỡ nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì hết.

Lê Phi Phàm nhìn cậu ta là thấy phiền: “Tuỳ cậu, nói với Thành Dư Nam là hôm nay đừng sang phố bên kia.”

“Ý anh là gì?” Thư Dịch Khinh cảnh giác nhìn anh: “Anh biết anh hai tôi đang trốn ở bên kia đúng không? Lê Phi Phàm, anh tính giở trò gì nữa, nói cho rõ xem nào!”

Thư Dịch Khinh ngang ngược túm lấy anh, bị anh hất tay ra.

Cậu ta lùi về sau hai bước thì được người đằng sau giữ lại.

Thành Dư Nam đứng ở đấy, sắc mặt phức tạp nhìn Lê Phi Phàm.

“Anh Dư Nam.” Thư Dịch Khinh vội vàng tóm lấy tay áo Thành Dư Nam, nóng nảy nói: “Anh hai em bị mấy người kia phát hiện, chắc chắn là tại anh ta! Là cái tên Lê Phi Phàm này, anh ta đã cấu kết với đám người kia để giết anh hai em!”

Thành Dư Nam nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Phi Phàm, hai tay nắm lấy bả vai Thư Dịch Khinh.

“Dịch Khinh, em bình tĩnh lại đi.” Anh ta kéo cậu ta đứng sang một bên rồi nhăn mày nói: “Ở đây lắm tai nhiều mắt, em đừng ăn nói lung tung. Còn nữa, không phải ban đầu em nói với anh là em sẽ khuyên anh hai em đi đầu thú à, nhưng bây giờ thì sao? Em biết rõ hắn ta không chỉ phạm tội đánh người đơn giản như thế, những người kia muốn bịt miệng anh ta, em còn không hiểu hay sao?”

Lúc này nhìn Thư Dịch Khinh cực kỳ bất lực.

Cậu ta há miệng thở dốc, nhìn như sắp khóc, lí nhí nói: “Nhưng anh hai nói không muốn đi tù, từ nhỏ anh ấy đối xử với em rất tốt, anh ấy thật sự… rất tốt với em, em không nỡ.”

“Đối xử tốt với em là em có thể trơ mắt nhìn anh ta phạm pháp à?” Thành Dư Nam không hề mềm lòng trước sự đau khổ của Thư Dịch Khinh: “Dịch Khinh, lúc trước em không như thế, em còn nhớ không? Khi thấy một đứa bé ăn xin ngoài đường thì em thấy thương, nhưng lần này thì sao? Người bị hại bây giờ còn đang nằm liệt trên giường bệnh, trong nhà còn có ba đứa con nhỏ. Thư Hoài Hữu dám làm loại chuyện này thì anh ta phải tự gánh chịu hậu quả.”

Thư Dịch Khinh lập tức bùng nổ, đẩy Thành Dư Nam ra.

“Em không nghe! Vì sao em cứ nhất định phải làm người tốt chứ!” Cậu ta hét lên: “Em chỉ muốn bảo vệ người em quan tâm thôi mà, em chẳng làm sai điều gì hết!”

Thành Dư Nam: “Thư Dịch Khinh!”

Thư Dịch Khinh trợn mắt nhìn Lê Phi Phàm một cái rồi quay đầu bỏ chạy.

Lê Phi Phàm chứng kiến toàn bộ câu chuyện, còn tưởng Thành Dư Nam mù quáng bảo vệ, không ngờ lại là đến khuyên can.

Lê Phi Phàm cảm thấy mình chả khác nào tên ngốc, uổng công chạy đến đây một chuyến.

Anh đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng Thư Dịch Khinh bỏ chạy.

“Anh đừng đuổi theo.” Lê Phi Phàm nói.

Thư Dịch Khinh dù sao vẫn là nhân vật chính, sẽ chẳng gặp chuyện gì được, nhưng hôm nay Thành Dư Nam mà đuổi theo thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Sắc mặt Thành Dư Nam trông tiều tuỵ hơn so với lần cuối anh gặp anh ta, có vẻ đã vất vả không ít.

Giờ đây anh ta đứng đực tại chỗ, nhìn thế nào cũng thấy hơi thảm, anh ta khẽ liếc nhìn Lê Phi Phàm: “Sao cậu lại ở đây?”

“Không phải Thư Dịch Khinh đã nói rồi sao, tôi hợp tác với đám côn đồ, muốn đánh chết Thư Hoài Hữu.”

Thành Dư Nam vờ như không nghe thấy anh đang nói gì, chỉ nói: “Đó là một đám du côn chuyên đi đánh người, ai cũng có tiền án đầy mình, tôi phải đi xem em ấy.”

Dứt lời, anh ta toan rời đi thì bị Lê Phi Phàm tóm lại.

Lê Phi Phàm nhíu mày nhìn anh ta: “Đã bảo anh đừng đuổi theo rồi mà, không nghe hiểu tiếng người à?”

“Sự cố ở từ đường Hoắc gia lần trước, một lần nữa xin lỗi cậu.” Thành Dư Nam nhìn anh, tự dưng thốt ra câu này, sau đó nói: “Về chuyện tối nay, mong cậu hãy vờ như chưa thấy, Dịch Khinh chỉ là… Nhất thời hồ đồ, có nói mấy lời không hay thì cậu cũng đừng để bụng.”

Thành Dư Nam nói xong, lập tức chạy theo hướng Thư Dịch Khinh rời đi.

Lê Phi Phàm ngăn không được, nghiến răng chửi thề: “Đệt!”

Anh xoay người bỏ đi.

Đi chưa tới 10 mét liền từ từ ngừng lại.

Mười phút sau, Lê Phi Phàm chạy sang con phố bên cạnh, xung quanh lập tức trở nên im ắng.

Con đường trước mắt không một bóng người, hai bên đường là hàng loạt căn nhà đã đóng cửa, đa số nhìn như không có người ở.

Đứng ở đầu phố, Lê Phi Phàm nhìn thấy biển hiệu “tiệm cắt tóc chị Lệ”, nương theo ánh đèn đường mờ ảo, anh đã tìm ra con đường cái cũ kỹ, càng khó tin hơn là bên vỉa hè còn đọng lại mấy vũng nước nhỏ, giống y hệt trong giấc mơ của anh.

Không phải lúc nào trời cũng đổ mưa, mấy vũng nước kia chứng minh ban ngày nó không bị mặt trời làm cho bốc hơi, thời gian một ngày không dài cũng không ngắn, vừa hay trúng vào đêm nay.

Lúc này Lê Phi Phàm mới thật sự cảm thấy sợ hãi, nếu như việc Hoắc Uẩn Khải xảy ra chuyện chỉ là trùng hợp thì hôm nay anh đã dám chắc mình có thể nhìn thấy trước một số hình ảnh tương lai.

Về những vấn đề nguy hiểm, hoặc liên quan đến tính mạng.

Đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Nhưng quan trọng là chính bản thân anh cũng hết nói nổi, dù biết nhưng cuối cùng vẫn lết xác đến đây.

Lê Phi Phàm dừng hai giây, nhấc chân bước tiếp.

Khi đi đến cửa “tiệm cắt tóc chị Lệ”, anh nghe thấy tiếng động phát ra từ một con hẻm nhỏ.

Tiếng bước chân hỗn loạn, một giọng nói trầm đục của người đàn ông xa lạ vang lên: “Con mẹ nó cậu đừng vác anh ta theo! Đám côn đồ vừa mới chạy trốn đó sẽ quay lại sớm thôi! Mang theo anh ta thì chúng ta sẽ không thoát được đâu!”

Sau đó là giọng của Thư Dịch Khinh.

Âm thanh mang theo tiếng nức nở: “Anh Dư Nam, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”

“Đợi đến khi bọn em an toàn sẽ lập tức cứu anh, anh hãy gắng gượng nhé!”

Lúc Lê Phi Phàm đến đầu hẻm, hai bóng người ở trong đã biến mất, mà người đang nằm sõng soài trên đất kia, đến cả tư thế cũng giống như trong mơ của anh y như đúc.

Chỉ là lúc này đầu anh ta chưa chảy máu lênh láng, dấu hiệu hấp hối vì mất máu quá nhiều chưa xuất hiện.

Thành Dư Nam không chờ được đến khi Thư Dịch Khinh đến cứu viện mà chết ở hẻm nhỏ.

Lê Phi Phàm còn cho rằng khi Thư Dịch Khinh gặp nạn, không phải là nhân vật chính thì cũng là nhân vật phụ sẽ cứu cậu ta, chỉ khác ở chỗ là Thành Dư Nam từ trầm cảm mà chết đổi thành hy sinh ở chỗ này.

Nhưng anh không ngờ Thư Dịch Khinh vì muốn cứu người anh hai cố chấp của cậu ta mà chọn vứt bỏ Thành Dư Nam bị thương nghiêm trọng ở con hẻm này.

Lê Phi Phàm vừa ấn nút gọi 120, vừa đi đến bên cạnh anh ta.

Anh ngồi xổm xuống: “Chết chưa?”

“Lê Phi Phàm.” Thành Dư Nam thế mà vẫn lên tiếng được, bàn tay ở trên mặt đất hơi cuộn lại, giọng nói khàn khàn, gần như không nghe thấy: “Sao cậu vẫn chưa đi?”

Lê Phi Phàm không thể xác định anh ta bị thương nặng đến mức nào nên không chạm vào.

Anh bình tĩnh nói: “Tôi muốn xem thử màn anh hùng cứu mỹ nhân sẽ chấn động lòng người như thế nào, đáng tiếc đã lỡ mất rồi, đến đây chỉ thấy một con quỷ xui xẻo nằm bẹp trên đất.”

Thành Dư Nam bật cười, ho mạnh hai tiếng.

Anh ta nói: “Tôi không ngờ vào khoảnh khắc mình sắp chết, người ở bên cạnh tôi lại là cậu, đã thế còn cảm thấy không tệ nữa chứ.”

“Đừng có làm tôi buồn nôn.” Lê Phi Phàm tức giận nói: “Tôi nói cho anh biết, Nhị gia không muốn tôi xen vào việc người khác. Hôm nay tôi đã lỡ nhúng tay vào chuyện này rồi, thế mà anh lại dám chết. Nếu như không lấy lại công bằng cho tôi được thì anh đừng xuống suối vàng nữa, xuống địa ngục đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play