Khi Lê Phi Phàm ra khỏi văn phòng, toàn bộ gian ngoài nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Cát Tùng được sắp xếp hướng dẫn anh, cũng là người duy nhất giao tiếp với anh. Giữa trưa cậu gọi cơm hộp cho Lê Phi Phàm, liệt kê công việc cần làm, giới thiệu cho anh tình hình cơ bản của tập đoàn. Mặc dù những người khác không nhiệt tình như Đới Vĩ, nhưng ít nhất mặt ngoài vẫn bình thường, nói chung còn không được coi là sơ giao.
Vừa chướng mắt anh, vừa không dám chọc vào anh.
Họ kiêng kị thân phận của anh nên dứt khoát lựa chọn giữ khoảng cách.
Đây mới là ở tầng 69.
“Cậu đừng để trong lòng nhé.” Trưa hôm sau, Cát Tùng không gọi cơm hộp mà dẫn anh đi nhà ăn tầng 16. Hai người gặp phải hai đồng nghiệp bộ phận khác vừa nhìn thấy Lê Phi Phàm đã ngoảnh mặt vội vàng rời đi. Cát Tùng xấu hổ nói với Lê Phi Phàm: “Do họ chưa quen cậu lắm.”
Lê Phi Phàm bật cười: “Không cần phải an ủi tôi, tôi không cảm thấy gì.”
“Thật vậy à?” Cát Tùng thấy anh cười thì nhẹ nhõm hẳn.
Cậu dắt anh tìm một chỗ gần cửa sổ, bảo anh ngồi xuống rồi nói: “Hai ngày nay tiếp xúc với cậu, tôi cảm thấy con người cậu khá tốt, không giống lời đồn của người ta cho lắm.”
“Lời đồn gì vậy?” Lê Phi Phàm hỏi.
Cát Tùng gãi tóc, buông khay xuống rồi nói: “Họ nói cậu có thủ đoạn đặc biệt, tâm cơ thâm sâu, còn nói…”
“Ồ? Tiếp tục đi.”
Cát Tùng rụt cổ nói: “Còn nói Hoắc tổng muốn liên hôn, vốn dĩ cậu đã bị Hoắc tổng vứt bỏ rồi, sau đó dùng thủ đoạn bỉ ổi mới quay lại rồi chạy tới làm việc ở Hoắc thị, mắng cậu là yêu tinh nam.”
Mới nhìn Lê Phi Phàm đúng là không thấy có tiềm chất của trợ lý.
Anh không phải người toàn diện như Cao Thăng, cũng không khiêm tốn như Cát Tùng, ngay cả Đới Vĩ cũng là người có năng lực làm việc rất cao. Nhưng Lê Phi Phàm thì khác, thoạt nhìn anh không có chí tiến thủ, ấn tượng đầu tiên khi gặp anh đều rơi vào gương mặt nổi bật quá mức, sau đó là cá tính và khí chất phóng khoáng.
Ví dụ chuyện giữa anh và Đới Vĩ.
Đới Vĩ đang ở tầng 69, tuy bộ phận hắn phụ trách không tiếp xúc trực tiếp với Hoắc Uẩn Khải nhưng cấp dưới muốn đi lên cơ bản đều phải trải qua tay hắn. Chỉ cần hắn tùy tiện nói mấy câu rồi truyền đạt xuống dưới là đã có thể ảnh hưởng tới cuộc sống đi làm của Lê Phi Phàm.
Hiển nhiên đắc tội Đới Vĩ không phải là điều gì hay ho.
Bây giờ họ ngồi ở chỗ này, ánh mắt của người xung quanh bắn tới làm Cát Tùng cảm thấy như bị kim chích vào lưng. Nhìn Lê Phi Phàm đối diện, Cát Tùng thấy trên người anh có một cảm giác tách rời với bên ngoài, giống như hoàn toàn không phát hiện bản thân là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Hoặc có thể nói anh thật sự không thèm để ý.
Nghe thấy bản thân bị Hoắc tổng vứt bỏ, lại còn mặt dày một hai phải tới Hoắc thị đi làm mà vẫn có thể cười nổi.
Hơn nữa cười rất vui sướng.
“Cậu không ngại sao?” Cát Tùng hỏi.
Lê Phi Phàm dựa vào ghế, thuận miệng nói: “Để ý cái gì? Người ta nói tôi là yêu tinh nam? Hôm nào mà họ không sợ hoặc không mắng tôi nữa thì chắc hôm đó tôi cũng sắp bị đuổi rồi.”
Cát Tùng: “…”
Không biết phản bác như thế nào, mà thấy có lý nữa chứ???
Lối vào nhà ăn cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Lê Phi Phàm liếc nhìn Thư Dịch Khinh ở giữa đám đông.
Vị tiểu thiếu gia nhà họ Thư này mới vào hai ngày mà đã có vẻ sống không tệ. Tuy rằng giám đốc điều hành không có quyền lực gì lớn, nhưng nhìn cảnh bảy tám người vây quanh cậu ta cùng bước vào là hiểu nhân duyên khá tốt.
Thư Dịch Khinh cũng thấy anh, cậu ta dửng dưng thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt coi thường như đang nói dù hai người cùng tiến vào Hoắc thị nhưng nhìn tình hình trước mắt là biết cậu ta đã thắng anh.
Lê Phi Phàm nhìn rõ mồn một, anh có chút buồn cười.
Thư Dịch Khinh thật sự đã tiến bộ.
Khác hẳn Thư Dịch Khinh ngây ngô, chỉ hành động dựa theo bản tính thiện lương lúc đầu, người trước mắt ít nhất đã lên phiên bản nâng cấp 2.0.
Cát Tùng cũng thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với Lê Phi Phàm: “Tôi nghe nói khi cậu ta đến đã hào phóng tặng quà có giá trị cho từng người trong bộ phận, còn mời mọi người ăn cơm. Bây giờ rất nhiều người đều khen cậu ta không giở tính thiếu gia, là người khiêm tốn dễ gần.”
Lê Phi Phàm nhìn ánh mắt ám chỉ của Cát Tùng.
“Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không mời các cậu ăn cơm đâu.”
Cát Tùng tủi thân: “… Tại sao?”
“Tôi không có tiền.”
Cát Tùng: “…”
Tủi thân lập tức biến thành đồng cảm.
Lê Phi Phàm giương mắt: “Biểu cảm của cậu như vậy là sao?”
Cát Tùng nhỏ giọng nói: “Cậu không dễ dàng gì, tôi không biết ngay cả một chút tiền mà Hoắc tổng cũng không chịu cho cậu.”
Lê Phi Phàm không phản bác, mặc kệ cậu hiểu lầm Hoắc Uẩn Khải.
Dù sao cũng không ai dám khua môi múa mép trước mặt hắn, hắn sẽ không biết đâu.
Sau bữa trưa, họ cùng nhau trở về văn phòng. Lê Phi Phàm vừa bước vào thì phát hiện Thư Dịch Khinh đã đi lên đây từ lúc nào. Cậu ta đang đứng trước bàn làm việc của Đới Vĩ, thảo luận gì đó với hắn.
Đới Vĩ phát hiện anh và Cát Tùng trở về, khịt mũi hừ lạnh một tiếng.
Hắn quay đầu nói với Thư Dịch Khinh, âm thanh phóng đại hai phần: “Tôi cảm thấy đề xuất này của cậu rất tốt, không hổ là du học sinh ở đại học hàng đầu, vừa mới tới mà ngày hôm sau đã hoàn thành một kế hoạch xuất sắc như vậy, người bình thường rất khó làm được.”
Thư Dịch Khinh hơi xấu hổ mỉm cười.
“Trợ lý Đới quá khen, đây là một chút đề xuất nhỏ, vừa vặn liên quan đến lĩnh vực sở trường của tôi, chỉ muốn nói ra để mọi người tham khảo mà thôi.”
Đới Vĩ đứng lên, trịnh trọng nói: “Tập đoàn vốn dĩ cần thu nạp thêm nhân tài, chúng tôi luôn hoan nghênh những người trẻ ưu tú như cậu tham gia. Hơn nữa tôi nghe nói cậu đã hoàn thành bài nghiên cứu hồi năm thứ hai một cách xuất sắc, chúng tôi đánh giá xong mới quyết định để cậu làm ở vị trí trước mắt, cậu rất xứng đáng.”
Người ở trong văn phòng đều nhìn trộm Lê Phi Phàm.
Lời này của Đới Vĩ ít nhiều có phần cố ý, ngay cả vụ Thư Dịch Khinh làm bài luận ở trường hồi năm hai cũng lấy ra khen, chẳng qua hắn đang muốn so sánh cậu ta với Lê Phi Phàm, cố tình làm anh thấy xấu hổ mà thôi.
Nhưng mọi người chỉ thấy Lê Phi Phàm trở về vị trí của mình.
Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó khom lưng lấy chăn mỏng từ ngăn tủ dưới chân đắp lên người, hiển nhiên đang định ngủ trưa.
Thư Dịch Khinh lơ đãng nhìn qua bên này, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện với Đới Vĩ.
Cậu ta hỏi: “Trợ lý Đới, anh hai… Không phải, Hoắc tổng đang ở văn phòng à? Tôi có chút việc muốn tìm anh ấy.”
“Hoắc tổng?” Đới Vĩ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lời đồn trong công ty “Hoắc thị muốn liên hôn với nhà họ Thư”, trong lòng lập tức hơi khó chịu nhưng vẫn nói: “Hoắc tổng không ở văn phòng, ngài ấy đi ra ngoài họp rồi. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ đích thân giao phần đề xuất kế hoạch này của cậu cho văn phòng của Hoắc tổng.”
Thư Dịch Khinh chưa gặp được người, vẻ mặt hơi miễn cưỡng.
Thái độ ôm mục đích khác mà đến của cậu ta quá rõ ràng, Đới Vĩ vừa mới khen xong mà cũng có chút không nhịn được.
Hắn không ưa Lê Phi Phàm là bởi cảm thấy lai lịch của anh không chính đáng, tốt xấu gì Thư Dịch Khinh cũng trải qua phân đoạn phỏng vấn. Hơn nữa hắn cũng biết bản đề xuất kế hoạch này chỉ vừa đủ, không xuất sắc bao nhiêu, nhưng dĩ nhiên hắn càng vừa lòng với người nỗ lực tiến tới như vậy hơn Lê Phi Phàm .
Nhưng mục đích của Thư Dịch Khinh rõ ràng không chỉ là vì công tác.
Nghĩ đến điều này, khóe miệng Đới Vĩ giật nhẹ hai cái.
Hắn nói thẳng: “Trong thời gian công tác mà muốn gặp Hoắc tổng thì phải có sự đồng ý của nhóm thư ký, không được tự ý tìm Hoắc tổng. Nếu không phải tới để nói chuyện công việc, cậu có thể tự liên hệ với Hoắc tổng.”
Không ai thấy cách đó không xa, Lê Phi Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần hơi nhếch khóe miệng.
Trình độ của Đới Vĩ tương đương với Cao Thăng, nhưng lý do hắn không thể đảm nhận vị trí của Cao Thăng là do EQ thấp và quá thẳng tính, luật ra luật, nhiều lúc tầng 69 rất cần có người như vậy.
Nhưng thái độ của hắn với Thư Dịch Khinh như vậy khó tránh khỏi có chút drama.
Quả nhiên Thư Dịch Khinh suýt không duy trì được ý cười trên mặt vì câu nói này.
Thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, mọi người xung quanh đều nâng niu dỗ dành, cho dù bây giờ cậu ta vào Hoắc thị làm việc chỉ vì tức giận thì cũng không phải chịu khổ cực gì mấy.
Bất ngờ gặp được người như Đới Vĩ, sợ là có chút choáng ngợp.
Không phải Thư Dịch Khinh vào Hoắc Thị mà không có chút phân vân nào. Một khi trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới thì sẽ có sự thay đổi rất lớn so với quan hệ trước kia. Trước kia cậu ta có thể tự do ra vào Ngọc Kinh Viên là dựa vào tình nghĩa lúc nhỏ, có việc thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho anh hai, nhưng tình cảnh bây giờ khiến cậu ta cảm thấy giữa họ có sự phân tầng xa cách rõ rệt.
Việc đó càng gia tăng sự khó khăn khi tới gần hắn.
Cậu ta không thể tùy tiện gọi điện, muốn gặp hắn cũng bị người khác ngăn ngoài cửa.
Thư Dịch Khinh cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
Nhưng lúc nhìn về phía Lê Phi Phàm, cậu ta lại nghĩ mình đã đúng.
Một người như vậy sao có thể ở lại Hoắc thị, cậu ta thấy mình làm tốt hơn anh nhiều. Bởi vì cậu ta sinh ra đã ưu tú hơn người, không có lý do để bại dưới tay anh.
“Vậy về phần đề xuất kế hoạch kia phải làm phiền trợ lý Đới rồi.” Thư Dịch Khinh miễn cưỡng cười.
Đới Vĩ gật đầu: “Yên tâm.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Mấy thư ký vây quanh năm sáu người đàn ông cao lớn. Một cô thư ký vừa chạy vừa nói: “Mấy vị, mấy vị thật sự không thể tự tiện xông vào văn phòng Hoắc tổng!”
“Hôm nay Hoắc tổng không tới.”
“Làm ơn dừng lại!”
Đi phía trước là một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo thun vàng nhăn nhúm, để đầu đinh, cơ bắp ở cánh tay và bắp đùi khoa trương phồng lên, vẻ mặt hùng hổ.
Hắn ta đẩy cửa kính ra rồi dẫn người xông vào, bên trong phát ra tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai sợ hãi.
Ánh mắt người đàn ông quét qua toàn bộ đại sảnh văn phòng, tay đẩy cô thư ký đang kéo hắn ta xuống đất.
“Hoắc Uẩn Khải đâu? Kêu hắn lăn ra đây!”
Mọi người trong văn phòng tập trung lại rồi đối diện với đám người này.
Lê Phi Phàm là người cuối cùng bước tới, anh đi vòng qua cái bàn để kéo cô thư ký bị ngã xuống đất lên.
“Cô không sao chứ?” Anh hỏi.
Cô thư ký đứng lên dựa theo lực kéo của anh, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
“Đây là mấy người nào?” Lê Phi Phàm hỏi.
Cô thư ký nhíu mày: “Là mấy người do công ty đối thủ cạnh tranh trong vụ sáp nhập tập đoàn lần này tìm tới, cố ý gây chuyện. Không chỉ tới gây rối một lần hai lần, mà mấy ngày hôm nay còn mướn người, ương bướng muốn xông vào, sợ là……”
“Tôi biết rồi, tránh xa một chút.” Lê Phi Phàm đẩy người qua bên cạnh rồi nhắc nhở: “Đi gọi bảo vệ tới.”
Cô thư ký gật đầu, chạy ra ngoài gọi người.
Mà lúc này trong văn phòng, hai nhóm người đối mặt với nhau. Rõ ràng Thư Dịch Khinh bị cảnh tượng trước mắt này dọa, nơm nớp lo sợ nhưng vẫn lựa chọn tiến tới, nhíu mày hỏi: “Các người là ai? Vì sao chạy tới đây gây rối?”
“Thế mày là ai?” Người đàn ông đằng trước quan sát cậu ta từ trên xuống dưới.
Thư Dịch Khinh: “Tôi là Thư Dịch Khinh của nhà họ Thư ở Thịnh Kinh, các người có chuyện gì có thể nói với tôi, nhưng không được gây rối ở chỗ này.”
Người đàn ông cao lớn nhìn cậu ta,vuốt cằm cười lưu manh: “Họ Thư à, vừa lúc tao nghe bên ngoài đồn hai nhà Hoắc - Thư liên hôn, chắc mày là đối tượng liên hôn của hắn nhỉ. Tao thấy gương mặt này của mày không tệ, để xem tao bắt mày đi thì Hoắc Uẩn Khải còn làm rùa đen rút đầu được nữa không!”
Người đàn ông nói xong bèn duỗi tay tóm lấy cậu ta, đại khái là Thư thiếu gia chưa gặp qua loại du côn thế này, sắc mặt tái mét tại chỗ.
Người đàn ông còn muốn tiến tới phía trước, chợt phát hiện có người nắm lấy cổ tay mình.
Hắn nhìn hướng lên trên theo đôi tay đẹp đẽ kia. ( truyện trên app T𝕪T )
“Gây rối thì gây rối, giở trò lưu manh cái gì.”
Lê Phi Phàm tức giận nói: “Nhân tiện khuyên mấy người một câu: đừng động tới cậu ta.”
Lê Phi Phàm thầm phỉ nhổ trong lòng. Tuồng kịch của Đới Vĩ và Thư Dịch Khinh vừa xong thì đã có lưu manh xông vào Hoắc thị gây rối, mà còn là một đám cùng xông vào. Chẳng biết có phải Thư Dịch Khinh tự mang hiệu ứng dây chuyền không, nhưng anh cũng biết là nơi nào có nhân vật chính, nơi đó sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên người đàn ông xem Thư Dịch Khinh thành mục tiêu bắt đi.
Hắn nhìn Lê Phi Phàm nói: “Mẹ nó, mày xen vào việc người khác làm gì! Hôm nay ông đây cứ thích động vào thì sao?”
Vậy mi tiêu chắc rồi, Lê Phi Phàm nghĩ.
Tất nhiên anh không thể nói như vậy: “Không phải xen vào mà là bổn phận. Hôm nay các người muốn gây chuyện, nếu có thể vượt qua Lê Phi Phàm tôi thì coi như tôi thua, nhưng các người dám động thủ, tôi bảo đảm chuyện lành lặn đi ra khỏi tòa nhà này đã là điều xa xỉ, muốn thử không?”
Lê Phi Phàm bất đắc dĩ đứng ở phía trước.
Đám Cát Tùng như thấy được một người đáng tin cậy, lập tức đứng phía sau anh.
Ngay cả Đới Vĩ cũng phải nhìn anh vài lần.
Lê Phi Phàm không cường tráng, cánh tay không thô to, ánh mắt cũng không hung ác.
Nhưng anh đứng ở chỗ đó, gương mặt kiêu ngạo, không biết khiêm tốn lúc trước giờ lại trở thành một viên thuốc an thần cho mọi người trong văn phòng.
Như thể chuyện vượt qua anh để xông vào cánh cửa phía sau là rất khó.
Không ngờ Thư Dịch Khinh đột nhiên tiến đến.
“Không phải muốn bắt tôi sao? Tìm tôi là được rồi.”
Rõ ràng cậu ta rất sợ hãi nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Không liên quan tới những người khác… A!”
Thư Dịch Khinh thét một tiếng chói tai, bởi vì người đàn ông tóm lấy cậu ta xô lên bàn làm việc không nương tay chút nào, trông như một đám tội phạm không đặt pháp luật vào mắt.
Một màn này xảy ra khiến khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Lê Phi Phàm ghét tật xấu của Thư Dịch Khinh, thấy bộ dáng kinh sợ của cậu ta vì bị người khác ấn trên bàn bèn thầm mắng một tiếng rồi tiến lên hai ba bước.
Anh kéo cổ áo của người đàn ông ra rồi vung một đấm.
“Trốn xa một chút!” Anh quay đầu lại rống với Thư Dịch Khinh.
Trong số những người ở đây, chỉ có Lê Phi Phàm biết đấm đá.
Xung đột đã xảy ra… chỉ có thể dùng bạo lực.
Thư Dịch Khinh nắm lấy quần áo nhìn về phía anh, bên trong ánh mắt có choáng váng, sợ hãi, còn có mơ hồ không cam lòng. Lê Phi Phàm không biết người này bị dọa choáng hay thế nào, nói vậy rồi mà cũng không biết di chuyển.
Cửa kính phía sau bị ai đó đập vỡ, anh đành phải dùng thân mình chắn mảnh vỡ cho cậu ta.
Tiếng ồn quá lớn, khung cảnh trở nên yên tĩnh.
Mười mấy bảo vệ tới muộn đứng trên đất đầy mảnh pha lê.
Mấy người đàn ông bị dùi cui đập ngã xuống đất.
“Phi Phàm, cậu không sao chứ?!” Lúc này Cát Tùng chạy tới tóm lấy cánh tay anh, lo lắng nhìn lên gương mặt anh.
Lê Phi Phàm chạm mu bàn tay lên xương gò má đau nhói, thấy có vết máu.
Cát Tùng kéo tay anh: “Cậu đừng chạm vào, bị xước rồi.”
Sau đó mọi người nhìn thấy có một vết máu ngay vị trí xương gò má phía dưới đôi mắt của Lê Phi Phàm. Anh vừa lau miệng vết thương vừa đi đến trước mặt người đàn ông đang bị bảo vệ ấn trên mặt đất.
Anh khụy một chân xuống, nắm lấy tóc người đàn ông kéo lên, giọng điệu cực kỳ không tốt.
“Tôi muốn hỏi tên ngu xuẩn nào mướn các người tới.”
“Không phải đã nói nếu dám ra tay thì hôm nay không thể đi ra ngoài lành lặn à? Hử?”
Nhóm bảo vệ trước mặt này không phải là người của Khâu Hổ, Khâu Hổ luôn đi theo Hoắc Uẩn Khải, hắn ở đâu, vệ sĩ sẽ ở đó. Bảo vệ phát hiện Lê Phi Phàm đang là người khống chế hiện trường.
Anh ta trực tiếp hỏi anh: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
Lê Phi Phàm cáu tiết, thời gian nghỉ trưa tốt đẹp bị phá thành như vậy.
“Làm sao bây giờ? Cho chúng một bài học rồi ném đến trước mặt chủ nhân của chúng.”
Bảo vệ: “… Không, không báo cảnh sát sao?”
“Còn báo cảnh sát?” Lê Phi Phàm ném một ánh mắt lạnh lùng qua: “Để cho loại người thế này vào đây được, từ lúc thông báo đến khi mấy người lên tới đây mất ít nhất hơn mười phút, dựa vào tốc độ phản ứng này thì người gác cửa còn nhanh hơn so với mấy người.”
Nhân viên bảo vệ muốn khóc.
Việc hôm nay thật sự là do họ.
Tự nhiên bị người khác dạy một bài học, cũng không biết người thanh niên đang nổi trận lôi đình với mình là ai.
Thanh niên tuấn tú, khí chất nổi bật, trên mặt còn vết máu đang chảy đang giương mắt trừng người khác, bộ dáng vừa hoang dã vừa hung dữ.
“Báo cảnh sát đi.” Cuối cùng Lê Phi Phàm buông người trong tay xuống rồi đứng lên.
Anh xoay người nhìn mặt đất hỗn loạn, rồi thấy người trong văn phòng nhìn anh chằm chằm.
Anh cạn lời: “Nhìn tôi làm gì?”
“Ở đây chờ Hoắc tổng về xử lý hay là chờ hắn trở về dạy mấy người cách xử lý?”
“Không biết làm đúng không?”
Ba câu hỏi liên tiếp của anh làm cho cả văn phòng nháy mắt bận rộn lên.
Mười phút sau, Lê Phi Phàm ngồi trên bậc thang, trong tay cầm cái gương nhỏ của cô thư ký đưa cho, một tay khác cầm tăm bông chấm lên mặt của mình.
Nước sát trùng bôi lên hơi xót.
Anh vừa cắn đầu lọc thuốc vừa mắng: “Đồ ngốc.”
Sau đó tàn thuốc rơi xuống đầu gối.
Anh vừa phủi ống quần vừa mắng tiếp: “Đệt.”
Trông dáng vẻ có chút luống cuống.
Cánh cửa hành lang phía sau bị người nào đó đẩy ra, anh tưởng là Cát Tùng, đầu cũng không quay lại đã mở miệng nói: “Xử lý xong rồi à? Điều tra cho rõ những người đó, Nhị gia trở về chắc chắn sẽ hỏi tới. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mọi người sẽ bị mắng vì chuyện hôm nay, chuẩn bị tâm lý đi là vừa.”
“Cậu cũng biết sẽ bị mắng à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Lê Phi Phàm còn chưa kịp quay đầu lại đã bị người nọ tóm lên.
Anh cầm tăm bông trên tay, mắt nhìn người đàn ông đang đen mặt.
“Nhị gia.” Hắn làm anh trở tay không kịp.
Nhìn dáng vẻ Hoắc Uẩn Khải giống như vừa mới trở về, hắn nhíu mày yên lặng ném điếu thuốc trong miệng anh đi, sau đó tầm mắt đảo một vòng trên mặt anh.
Ngón cái chậm rãi lướt qua trước mắt anh.
Có hơi ngứa, Lê Phi Phàm bất giác cọ vào tay hắn.
Anh không hề nhận ra Hoắc Uẩn Khải hơi dừng lại, sắc mặt dịu đi một chút.
“Đau không?” Hắn nhíu mày hỏi.
Lê Phi Phàm lắc đầu, lại nhíu mày soi gương.
“Gương mặt của tôi suýt bị hủy.” Anh quay mặt đi: “Anh lấy cho tôi thuốc mỡ xóa sẹo được không?”
Hoắc Uẩn Khải nhéo cằm anh, nhìn thấy gương mặt kia thì hơi dùng sức.
“Bây giờ cậu chỉ muốn nói với tôi cái này?” Hắn hỏi với giọng điệu không tốt lắm.
Lê Phi Phàm suy nghĩ: “Có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tôi cảm thấy nhan sắc của tôi quan trọng hơn.”