Lục Tây Lăng tắm gội xong thì đi ra ngoài tìm Hạ Úc Thanh.

Cô đang ngồi trong thư phòng viết thư.

Trong số những học sinh được hỗ trợ bởi “Dự án Thanh Hòa”, có mấy cô bé sau khi được nhận lời thì cứ cách một hoặc hai tháng sẽ gửi thư đến cho cô.

Mới đầu chỉ là báo cáo tình hình học tập, sau này có thêm nhiều tâm sự vụn vặt khác.

Có cô bé rầu rĩ vì bị các bạn nam trong lớp chỉ trò khi bộ ngực bắt đầu phát triển;

Có cô bé sống trong gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi lần về nhà đều bị nhồi nhét tư tưởng “Sau này lên thành phố kiếm tiền thì đừng quên giúp em trai.”;

Có cô bé thì phát hiện ra bố và dì hàng xóm tằng tịu với nhau mà không biết phải giải quyết thế nào;

Cũng có cô bé cảm thấy khó chịu khi bị anh họ đụng chạm vào cơ thể, không biết có phải do mình quá nhạy cảm hay không…

Những vấn đề này gần như là rặng đá ngầm mà mỗi một nữ sinh đều không kịp chuẩn bị nhưng đã vấp phải trong suốt quá trình trưởng thành.

Sách giáo khoa và thầy cô giáo dạy nhiều điều, nhưng lại không dạy cho họ biết nên hiểu thế nào về mỗi một thay đổi trên cơ thể mình, phải tự bảo vệ mình ra sao, đối phó với những sự ác ý bằng cách nào, cần làm gì để cân bằng sự mẫn cảm và ngây ngô, giữa lòng tự trọng và sự tự ti.

Mỗi lần đọc những trang thư này, Hạ Úc Thanh như được quay trở lại hành trình trưởng thành của mình, cũng ngập tràn khốn đốn như vậy. Cô chưa từng đọc những dòng tâm sự này một cách qua quýt, mà luôn nghiêm túc đưa ra lời động viên và ý kiến của mình.

Lục Tây Lăng cầm tập thư được xếp gọn trên bàn lên, “Trả lời xong chỗ thư này rồi à?”

“Vâng.”

Lục Tây Lăng kéo ngăn bàn ra, lấy hồ, hỗ trợ dán tem.

“Sao lại thích viết thư? Ở khu quản lý ký túc xá có lắp đặt máy riêng để các em ấy gọi miễn phí cơ mà?”

“Nếu mà nói qua điện thoại thì chắc là mấy ngày sau sẽ quên, còn thư thì có thể đọc đi đọc lại.”, Hạ Úc Thanh nắm chặt cây bút, vừa viết vừa trả lời, “Nhất là lúc tâm trạng không tốt.”

“Sao hồi đấy em không viết thư cho anh? Đã nhìn trộm số điện thoại của anh rồi thì chắc chắn là biết cả địa chỉ chứ nhỉ?”, Lục Tây Lăng cười hỏi.

“Em có viết thì chắc chắn anh cũng sẽ không đọc, mà còn vứt đi luôn.”

“Sao em biết?”, Lục Tây Lăng nhíu mày.

“Dựa vào tính cách của anh lúc mới quen, thì có vẻ như là anh sẽ làm thế đấy.”

“…Anh gây cho em ấn tượng đầu tệ thế cơ à?”

“Giờ anh mới biết à?”, Hạ Úc Thanh cười.

“Sao anh thấy em chẳng sợ anh là mấy.”

“Tại vì ngay từ đầu anh không từ chối chuyện em nhờ vả.”, Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, “Em biết, thật ra bên trong anh là một người rất tốt.”

Lục Tây Lăng lại bị cô nói cho chột dạ.

“Thật ra là từng viết, ngay vào hồi tháng Ba trước khi thi tốt nghiệp trung học, áp lực lớn, chỉ sợ thi trượt. Nhưng mà không gửi đi.”

“Sao lại không gửi?”

“Tại vì sợ làm phiền anh, cũng sợ một khi nói ra câu sợ mình thi trượt, lại giống như là sớm tự tìm đường lui trên phương diện tâm lý ấy. Em không có đường lui. Em nghĩ, nếu như có phải làm phiền anh, thì cũng nhất định phải là sau khi có tin tốt về thành tích cái đã.”

Trong lúc nhất thời, Lục Tây Lăng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn người đang ngồi dưới ánh đèn viết thư hồi âm.

Cô thật sự là một cô gái vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.

Ngay cả loại giấy viết thư để hồi âm cho những cô bé kia, cô cũng phải bỏ tâm huyết ra chọn lựa, mỗi em một kiểu khác nhau.

[4] “Tài liệu học”

Lục Tây Lăng phải đi Đức công tác, đi hẳn một tuần.

Anh rất muốn đưa Hạ Úc Thanh đi cùng, nhưng một là vì không kịp làm hộ chiếu, hai là vì cô muốn theo thầy Thẩm đến một nơi ở Bắc Thành để làm điều tra chuyên sâu.

Từ khi ở bên nhau đến giờ, đây là lần xa nhau dài nhất.

Chênh lệch sáu tiếng, cũng khó mà đồng bộ giờ giấc trò chuyện được, lần nào Lục Tây Lăng cũng phải căn giờ trong nước để gọi điện cho Hạ Úc Thanh, bình thường là vào lúc anh đang ăn tối, còn cô là trước khi đi ngủ.

Lịch trình dày đặc, hoạt động ở Berlin vừa kết thúc là đã phải tới Munich ngay.

Mười giờ tối, về khách sạn Munich.

Tắm xong, Lục Tây Lăng đang định đi ngủ thì có cuộc gọi tới.

Lục Tây Lăng bật loa ngoài, vặn nắp chai ra uống một ngụm nước rồi hỏi: “Sao dậy sớm thế?”

Nhẩm tính đầu bên kia đang là bốn rưỡi sáng.

Hạ Úc Thanh ngáp dài, giọng nói mang theo cảm giác mềm mại ươn ướt, “Em mơ thấy anh.”

“Mơ thấy anh như nào?”



“Đi dạo bộ với anh. Tỉnh lại mới phát hiện ra chỉ có mình em… Hơi nhớ anh rồi.”

“Vậy đổi sang gọi video call đi, anh nhìn em cái nào, được không?”

“Ừm.”

Một lát sau, Hạ Úc Thanh gọi sang.

Phía sau cô là ngọn đèn bàn, độ sáng không đủ, khiến hình ảnh mơ mơ hồ hồ. Cô gối đầu lên một cánh tay, nằm nghiêng nhìn vào màn hình.

Lục Tây Lăng nói: “Tám giờ em đã phải dậy rồi, tranh thủ thời gian ngủ tiếp một lúc nữa đi.”

“Nhớ anh quá, không ngủ được.”, cô vẫn luôn thẳng thắn một cách đáng yêu như vậy, “Anh dỗ cho em ngủ được không?”

“…Càng lớn càng đi ngược đấy à, cô bạn nhỏ?”, Lục Tây Lăng cười, “Muốn anh dỗ em thế nào?”

“Anh đọc cho em nghe cái gì đấy đi?”

“Em muốn nghe truyện cổ tích à?”

Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Để em gửi cho anh.”

Lục Tây Lăng thu nhỏ màn hình trò chuyện, lát sau, file pdf tên “Vô danh 01” được gửi tới.

Anh mở ra xem, lập tức câm nín.

Đó là một bản luận văn tiếng Anh về lĩnh vực báo chí.

Lục Tây Lăng cố ý trêu cô, “Em gửi cái gì đấy?”

“Luận văn.”

“Chắc chắn không gửi nhầm đấy chứ? Sao anh mở ra lại là…”

“Là cái gì?”, cô trợn trừng, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Lục Tây Lăng cười bảo: “Hạ Úc Thanh, sao em lại giấu anh đọc mấy cái thứ này thế hả!”

Cô ‘á” một tiếng, nhìn thôi đã biết là đang rất hoảng.

Một giây sau, file tài liệu kia đã được thu hồi.

Hình ảnh đứng im mất mấy giây.

“…Lục Tây Lăng, anh trêu em!”

Lục Tây Lăng cười khoái trá, “Bị anh lừa rồi. Bình thường hay đọc cái gì?”

“…Đâu có đâu.”

“Không có à? Thế thỉnh thoảng có mấy mánh khóe là học ở đâu?”

“…”

Hạ Úc Thanh kéo chăn chùm kín đầu.

Lục Tây Lăng quyết không buông tha, “Bạn Hạ này, sao có thể học trộm một mình được, lần sau cho anh học cùng với.”

“…Anh mà còn phải học à?”

“Sao lại không? Đã giỏi còn muốn giỏi hơn chứ.”

“…Em phải tắt điện thoại đây.”

“Không cần anh đọc luận văn nữa à?”

Cuộc gọi kết thúc.

Lát sau, Hạ Úc Thanh gửi tin nhắn đến: Anh quá đáng ghét!

Lục Tây Lăng: Ồ, thế hả? Giờ lại không nhớ anh nữa à?

Hạ Úc Thanh: Không nhớ! Em ngủ đây! Ngủ ngon!

Vài ngày sau, Hạ Úc Thanh làm xong hết việc rồi tan ca về nhà.

Vừa mở cửa đã thấy trong nhà đèn điện sáng trưng.

Cứ ngỡ là dì giúp việc đến quét dọn quên không tắt đèn, nhưng lại bất chợt nhìn thấy đôi giày da ở ngay trước cửa.

Cô tháo túi, cởi giày, thay dép lê, vội vàng chạy vào trong.

Trong phòng khách có một chiếc vali đặt đứng, còn Lục Tây Lăng thì nằm trên ghế sofa.



Cô ngồi xổm trước ghế, khẽ đẩy một cái.

Lục Tây Lăng chậm rãi mở mắt, thả cánh tay đang vắt ngang trán xuống, ánh mắt đặt trên gương mặt cô, “Tan làm rồi à?”

“Anh bảo là mai mới về cơ mà?”

“Đổi chuyến.”

“Đáng ra phải báo em trước chứ, nếu thế thì em đã về sớm hơn rồi.”

“Không sao. Vừa hay được ngủ một giấc.”

“Anh ăn tối chưa?”

“Ăn ở sân bay rồi.”

Lục Tây Lăng làm xong việc liền tức tốc quay trở về. Trên máy bay không được nghỉ ngơi hẳn hoi, vừa về đến nhà đã nằm vật ra ngủ, còn chẳng buồn thay quần áo.

Anh nới lỏng cổ áo sơ mi ra rồi ngồi dậy, “Anh đi tắm đã.”

“Này…”, động tác và lời nói của Hạ Úc Thanh đồng bộ, cô vừa gọi vừa đưa tay đẩy anh ra sau.

Cô ngồi lên đùi anh, hai tay níu lấy vạt áo sơ mi, nhỏ giọng hỏi, “Sao anh không hôn em, không nhớ em à?”

Câu trả lời của Lục Tây Lăng là ngửa đầu cắn môi cô, tóm tay cô kéo xuống dưới kiểm tra.

Tắm cùng nhau, một đường vào thẳng phòng ngủ.

Được thỏa mãn rồi, Lục Tây Lăng lại có sức nghĩ đến việc trêu cô, anh tiếp tục chủ đề hôm trước, còn cười hỏi, có thể chia sẻ cho anh “tài liệu học” của cô được không.

“Không được…”

Lục Tây Lăng tóm lấy cổ chân cô, lôi cô lại, nhìn cô từ trên cao, anh cười: “Thế thì đành để anh tự tìm trong điện thoại của em rồi.”

“Anh không làm thế đâu.”

“Em có thể thử xem anh có làm hay không.”, Lục Tây Lăng cúi người, nắm cằm cô, mặt đối mặt, giọng nói trầm thấp khiến ý chí cô không còn kiên định được nữa, anh dỗ cô, bảo cô cho anh liếc một cái thôi, để xem gu của cô là gì.

Hạ Úc Thanh thoáng lung lay, nhưng vẫn quyết không chịu nhè ra, vì cảm thấy quá xấu hổ, “…Anh cũng có chia sẻ với em bao giờ đâu.”

“Thì bây giờ chia sẻ!”, Lục Tây Lăng cười.

“…Không!”

Có điều, cô thật sự không thể kìm nén sự tò mò, hai ngón tay tách một khe ra để lộ một con mắt, “Anh mà cũng xem á?”

“Em cảm thấy thế nào?”, Lục Tây Lăng cười nói. Ai mà không qua tuổi dậy thì.

“Anh thích… kiểu gì?”

“Anh nói rồi em có nói không?”

“…”

Lòng hiếu kỳ và nỗi xấu hổ giao chiến ác liệt, cuối cùng cái trước vẫn thắng cái sau, Hạ Úc Thanh hạ quyết tâm, “Anh đưa địa chỉ web đây, em cũng đưa cho anh.”

“Thế sao được, đương nhiên là phải cùng học cùng tiến bộ chứ, nhỉ?”

“…”, Hạ Úc Thanh thầm nói trong lòng, anh bảo em chết đi còn hơn.

Lục Tây Lăng từng bước dụ dỗ, bảo chỉ liếc một cái, chỉ một cái mà thôi.

Rốt cuộc Hạ Úc Thanh cũng không nhịn nổi sự tò mò muốn biết gu của Lục Tây Lăng, đành gật đầu, “…Anh trước.”

“Tài liệu học” bằng chữ, một khi được thăng cấp thành hình ảnh, thì một bạn nhỏ chưa từng trải đời đã bị dọa cho hết hồn.Cô thật sự chỉ liếc qua một cái, sau đó lập tức chui tọt vào chăn, “…Anh tắt ngay đi.’

Lục Tây Lăng cười bảo được, nhưng chỉ ném điện thoại sang một bên, âm thanh vẫn không ngừng truyền ra, tấn công mãnh liệt vào thế giới quan yếu ớt của cô.

Lục Tây Lăng kéo chăn ra, hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, ý trêu chọc hiện rõ trong tiếng cười.

“Xin anh đấy, tắt đi…”, Hạ Úc Thanh cảm thấy mình không còn ngây thơ nổi nữa, vì trong đầu cô lại bất giác hiện ra hình ảnh kia, cũng bất giác so sánh kích cỡ với Lục Tây Lăng. Cô thầm khâm phục chính mình, cũng may mỗi lần Lục Tây Lăng đều kiên nhẫn giúp cô làm công tác chuẩn bị.

Lục Tây Lăng thừa nước đục thả câu, “Tắt đi cũng được thôi, em đưa của em đây.”

Hạ Úc Thanh hết cách, đành đẩy Lục Tây Lăng ra, trốn vào chăn, bật điện thoại, mở một trang truyện, sau đó thò cánh tay ra, còn nhấn mạnh, “Chỉ được liếc một cái thôi đấy, em đếm đến ba.”

Cô nắm điện thoại rất chặt, không cho Lục Tây Lăng cơ hội giật lấy, “Một, hai, ba.”, nói xong thì lập tức thu điện thoại lại.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Hạ Úc Thanh nói, “Không được phép… Tắt ngay đi!”

Âm thanh biến mất, cô thở phào.

Nhưng trong bóng đêm, Lục Tây Lăng giang tay ôm cô, hơi thở kề ngay bên tai, anh cười bảo, lý thuyết đã học xong rồi, tiếp theo có phải là nên thực hành không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play