Ma ma đưa Thịnh Khanh khanh đến Phúc Thọ Viên rồi vội vàng rời đi, để lại nàng ở trong gian ngoài.

Không bao lâu sau, một ma ma khác đi ra nhìn thoáng qua Thịnh Khanh Khanh, nói: “Biểu cô nương ở đây chờ một lúc, khi nào lão phu nhân gọi cô nương thì hẵng vào.”

Thịnh Khanh Khanh gật đầu, lại phát hiện ra ma ma này không hề rời đi mà cùng nàng đứng chờ ở bên ngoài.

Có sự nhắc nhở trước đó của Mạnh Sính Đình, Thịnh Khanh Khanh để tâm chú ý một chút, nhận ra ma ma này cũng không hiền hòa, ít nhất không phải là một trong hai người mà Mạnh lão phu nhân thường mang theo bên cạnh.

Tuy nói trong Phúc Thọ Viên thay đổi hai hạ nhân cũng không phải là việc lớn gì nhưng Mạnh Sính Đình đã ám chỉ, Thịnh Khanh Khanh cũng để trong lòng.

Nếu như hai ma ma này không phải người của lão phu nhân, vậy nghĩ cách đưa nàng tới đây tất nhiên là có mưu đồ khác.

Có điều có thể quen thuộc con đường trong Mạnh phủ như vậy, nàng nghĩ người trong viện không phải là lão phu nhân thì cũng là người đã làm quen trong Mạnh phủ.

— Lúc Thịnh Khanh Khanh vừa tới Mạnh phủ đã bỏ ra một khoảng thời gian dài mới nhớ được các con đường lớn nhỏ.

Ôm tâm lý nhập gia tùy tục, Thịnh Khanh Khanh theo khuôn phép chắp hay tay đứng bên ngoài một lúc, không nhìn đến sự dò xét vụng trộm của ma ma đối diện, rất nhanh đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cãi nhau.

Trong hai người cãi lộn, một giọng nói già nua là của Mạnh lão phu nhân, mà người còn lại, Thịnh Khanh Khanh nghiêng tai lắng nghe hai lần thì nhận ra ngay là Hồ thị.

Nàng nhẹ nhàng nhón mũi chân lên rồi lại chậm rãi đè lại, giương mắt nhìn vào bên trong.

Hồ thị dường như tức giận không nhẹ, lời nói cũng trôi dạt ra gian ngoài một cách đứt quãng: “Mẫu thân, năm đó… Khanh Khanh… chân tướng!”

Lão phu nhân khiển trách một câu im miệng, sau đó thì giảm âm lượng giọng nói nói chuyện, ngược lại nghe không rõ lắm.

Thịnh Khanh Khanh thu lại ánh mắt, bình yên nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, giả vờ như không nghe thấy gì cả, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Cuộc tranh chấp của Hồ thị và Mạnh lão phu nhân rất ngắn, so với Thịnh Khanh Khanh đang yên lặng thì dường như ma ma đứng cùng với nàng còn có vẻ bất an hơn.

Đợi đến khi gian trong trở nên bình tĩnh, ma ma mới thấp giọng nói: “Biểu cô nương, ta đi vào thông báo lại một tiếng.”

Lần này tốc độ đi vào rồi ra của bà ta rất nhanh, khom người trực tiếp làm tư thế mời.

Thịnh Khanh Khanh mỉm cười đáp lại rồi đi vào bên trong, bước chân rất ổn, trong lòng cũng rất bình tĩnh.

Hồ thị và Mạnh lão phu nhân quả nhiên đều ngồi trong đó, ngoài ra điều khiến Thịnh Khanh Khanh có chút bất ngờ chính là Mạnh tứ gia cũng ngồi trong đó, có thể thấy được vừa rồi ông ta vẫn luôn im lặng không nói gì.

Nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đi vào, Mạnh lão phu nhân đưa mắt nhìn nàng một cái, lúc đang muốn mở miệng nói chuyện thì Hồ thị đã mở miệng trước: “Khanh Khanh đến rất đúng lúc, tứ cữu mẫu có chuyện muốn nói với con.”

Thịnh Khanh Khanh không nhanh không chậm lần lượt hành lễ thỉnh an, không tiếp lời của Hồ thị mà tránh đi bàn tay của Hồ thị đưa về phía mình, cười nói với Mạnh lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu cho người gọi con tới, sớm biết tứ cữu cữu và tứ cữu mẫu có việc muốn trao đổi với ngoại tổ mẫu thì con đã tới muộn một chút rồi, tránh cho quấy rầy.”

Mạnh lão phu nhân nghe vậy thì quả nhiên sầm mặt lại, ánh mắt uy nghiêm của bà nhìn về phía nhi tử và con dâu của mình: “Cũng dám mượn danh của ta để giả truyền lệnh, đúng không? Cho rằng mụ già ta đây thật sự đã mồ yên mả đẹp rồi sao?”

Mặc dù trong lòng Thịnh Khanh Khanh đoán ma ma vừa rồi đến gọi mình không phải do Mạnh lão phu nhân phái tới, lại không nghĩ tới điều tra một chút là đã vạch trần chân tướng.

Mạnh lão phu nhân tức giận đến mức thở mạnh hai cái rồi mới vẫy tay với Thịnh Khanh Khanh nói: “Khanh Khanh, con đến bên cạnh ngoại tổ mẫu này.”

Thịnh Khanh Khanh không nhìn ánh mắt nóng rực của Hồ thị, chậm rãi đi đến bên cạnh Mạnh lão phu nhân rồi dừng lại.

Mạnh tứ gia trầm giọng nói: “Mẫu thân, hiện tại trong phòng chỉ có mấy người này, người cũng nên hiểu rõ, con không có ý truyền chuyện này ra ngoài.”

“Truyền ra ngoài thì đâu còn chỗ tốt mà ngươi có thể tranh được?” Mạnh lão phu nhân lạnh lùng cứng rắn chất vấn: “Nhi tử tốt ta nuôi lớn, miếng thịt rơi xuống từ người ta, còn muốn hung hăng cắn thêm một miếng thịt nữa trên người ta!”

Hồ thị nói câu giảng hòa, sự sáng rực trong mắt lại b4n ra bốn phía: “Mẫu thân nói lời này thì quá đáng rồi, cùng là con của người, đương nhiên là nên đối xử như nhau. Mặc dù tấm lòng của cha mẹ luôn có chút thiên vị nhưng người cũng bất công quá nhiều rồi đấy? Phu quân và con không muốn rêu rao thì thôi, nếu như người biết càng nhiều, chỉ sợ cũng…”

Mạnh lão phu nhân nhìn thật sâu vào khuôn mặt của Hồ thị: “Ta đã sớm biết ngươi là đồ phiền phức, nếu không phải… năm đó không nên để ngươi gả vào Mạnh phủ, khuấy đục ao nước sạch sẽ của Mạnh phủ.”

Biểu cảm của Hồ thị cứng đờ, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Mạnh tứ gia quét mắt nhìn biểu cảm của Hồ thị, quả quyết nói rõ: “Mẫu thân, trong lòng chúng ta đều có bực dọc, chi bằng bây giờ nói hết đi, tránh cho sau này lại gợi lên sóng gió bão táp lớn hơn.”

Ông ta nói đến một nửa thì đảo mắt nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh đứng yên ở một bên.

Nhận thấy ánh mắt tham lam xâm lược của đối phương, Thinh Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn lại.

“Khanh Khanh, năm đó khi mẫu thân con đào hôn rời khỏi Mạnh phủ thì đã làm toàn bộ Mạnh phủ rơi vào khủng hoảng nói không giữ lời, giáo dưỡng không đúng, mất hết thể diện, ngoại tổ phụ con đã tự mình trục xuất muội ấy khỏi nhà, không còn thừa nhận muội ấy là người của Mạnh phủ nữa.” Mạnh tứ gia chậm rãi nói: “Cho nên, tất cả những thứ mẫu thân con có khi làm cô nương Mạnh phủ cũng sẽ không tiếp tục thuộc về nó nữa.”

Mạnh tứ gia nói hết một đoạn này, Thịnh Khanh Khanh cũng đã hiểu rõ.

Không chỉ có Ngụy gia có lẽ coi trọng số tiền đó mà ngay cả tứ phòng của Mạnh phủ cũng biết, lại ngồi không yên được nữa.

— Thứ mà họ lén lút đến viện nàng muốn lục lọi, đoán chừng chính là chiếc chìa khóa mở mật thất kia.

“Nếu đã không phải là tiền của Mạnh Vân Yên thì đương nhiên không phải là tiền của con.” Hồ thị gay gắt nói: “Khanh Khanh, con xuất giá từ Mạnh phủ, vốn đã là Mạnh phủ giúp đỡ rồi, những thứ khác không nên thuộc về con, con cũng không nên lặng lẽ mang đi.”

“Sao lại lặng lẽ?” Mạnh lão phu nhân hừ lạnh: “Lúc Khanh Khanh đến không biết gì cả, là ta tự tay giao cho nó!”

“Vấn đề này bị giấu giếm trong Mạnh phủ cực kỳ kín kẽ, một người trong nhà hai ba mươi năm như con đây chưa từng nghe nói, đây chẳng lẽ không phải là lặng lẽ?” Hồ thị không chấp nhận được nói: “Mẫu thân giữ nhiều tiền tài như vậy, rõ ràng đều là vì cho người ngoài, con nuốt không trôi cục tức này!”

Mạnh lão phu nhân nện quải trượng xuống mặt đất, bà dùng một loại giọng điệu lạnh lẽo căm thù hỏi: “Ngươi họ Hồ, không phải họ Mạnh. Trong lòng ngươi cũng chưa từng thật sự xem mình là người Mạnh gia — từ trước đến nay ngươi đều cảm thấy mình là người họ Hồ!”

Sắc mặt Hồ thị trắng nhợt.

Cô nương Hồ gia bọn họ từ nhỏ đã được trong nhà dạy bảo, cho dù xuất giá thì cũng là người Hồ gia, nên nghĩ đến lợi ích của nhà mẹ đẻ trước tiên, điều này quả thật không giả.

Mạnh lão phu nhân nhân lúc Hồ thị nghẹn lời chuyển hướng sang Mạnh tứ gia, giọng điệu mềm hơn một chút: “Có phải con bị nó thuyết phục nên mới nhất thời hồ đồ không?”

Mạnh tứ gia cắt ngang việc dùng tình cảm để làm cảm động của Mạnh lão phu nhân, ông ta tiến lên một bước, nói thẳng: “Có phải mẫu thân muốn chắp tay giao hơn một ngàn rương tiền tài giấu ở vùng ngoại ô cho một ngoại tôn nữ của người, để nó mang theo đi xuất giá không?”

Nghe thấy số lượng tiền tài không khớp, trong lòng Thịnh Khanh Khanh hơi động một cái.

Mặc dù Mạnh tứ gia và Hồ thị chất vấn không hề có điềm báo trước nhưng hình như tin tức cũng không chính xác lắm.

Mạnh lão phu nhân im lặng, bà chắp hai tay lên nhau khẽ vu0t đầu chim ưng trên quải trượng rồi mới khàn giọng mở miệng nói: “Đó chính là tiền của Khanh Khanh, dù là các ngươi thì cũng không động vào được.”

Mạnh tứ gia cười lạnh một tiếng, ông ta lấy tẩu thuốc vẫn luôn cầm trong tay vu0t ve đập mạnh lên bàn: “Con tuyệt đối sẽ không để tiền của Mạnh phủ, tiền vốn nên thuộc về con chạy vào tay người ngoài!”

“Ngươi biết được sự tồn tại của số tiền này từ chỗ ai?” Mạnh lão phu nhân trầm giọng hỏi.

“Mẫu thân không cần quan tâm, tóm lại con đã biết.” Vẻ mặt Mạnh tứ gia trở nên hơi kích động, ông ta bước đi thong thả hai bước, nói: “Mẫu thân giữ im lặng nhiều năm như vậy, có lẽ cũng biết nếu như khoản tiền lớn như vậy bị người ta nghe nói được thì sẽ dẫn tới lòng tham lớn tới mức nào.”

Mạnh lão phu nhân mệt mỏi nhắm mắt: “Nhưng ta không nghĩ tới sẽ là nhi tử ruột của ta.”

Mạnh tứ gia nheo mắt lại, ông ta nghiêng đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh: “Cháu gái, ta biết trong tay ngươi cầm chìa khóa.”

Thịnh Khanh Khanh cũng nghiêng đầu nhìn ông ta rồi mới cười hỏi: “Nhưng chìa khóa này hiện nay chỉ có con biết chỗ cất, nếu như con và ngoại tổ mẫu đều không muốn gật đầu giao ra, ngài và tứ cữu mẫu định làm thế nào?”

“Cách thì có rất nhiều.” Mạnh tứ gia chậm rãi thở ra một hơi: “Ngươi không cần biết.”

“Ta rất muốn nghe đấy.” Mạnh lão phu nhân cứng rắn nói.

Mạnh tứ gia trừng mắt nhìn bà một cái: “Mẫu thân không muốn chuyện này truyền đi khắp thiên hạ chứ? Chỉ có một mình con biết, cả Mạnh phủ chỉ có phòng của con bất mãn; nếu như toàn bộ Mạnh phủ đều biết, vậy trong lòng đại ca nhị ca tam ca nhất định cũng sẽ sinh ra oán khí. Đến lúc đó, mẫu thân mất đi sự chăm sóc của bốn nhi tử và bốn con dấu, sau này… cuộc sống sẽ không được tôn kính như bây giờ nữa.”

Thịnh Khanh Khanh nghe được một nửa thì hơi khom lưng vỗ bả vai Mạnh lão phu nhân giúp bà thuận khí, bởi vì bà cụ đã bị tức đến mức hơi thở cũng trở nên thô nặng.

“Lòng người đều làm từ thịt, mẫu thân thiên vị Vân Yên như thế, huynh đệ chúng con tức giận cũng là chuyện có thể hiểu được.” Mạnh tứ gia hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ông ta nói: “Mẫu thân làm như vậy, cho dù ầm ĩ đến điện Kim Loan thì cũng không có lý!”

Thịnh Khanh Khanh cụp mắt không nói, nàng nhìn ra được Mạnh tứ gia và Hồ thị đặc biệt nhắm vào Mạnh lão phu nhân, vốn không để nàng vào mắt cho nên áp lực của từng câu từng chữ đều đè lên đầu Mạnh lão phu nhân.

Mẹ con vì tiền mà trở mặt thành thù như vậy, cũng thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Cho dù tiền khá nhiều… nhưng sao vượt qua được chân tình giữa người với nhau chứ?

Thịnh Khanh Khanh khẽ thở dài, động tác trên tay nhẹ nhàng xoa nhẹ giúp Mạnh lão phu nhân hít thở, lại đưa chén trà đến bên miệng bà.

Lúc Mạnh lão phu nhân thở hổn hển uống trà, Hồ thị không nhịn được mà cười lạnh: “Cháu gái à, bây giờ ngươi lấy lòng lão phu nhân thì đã vô dụng rồi, chi bằng suy nghĩ xem phải làm sao giữ lại cho chính ngươi ít nhất chút tiền bằng móng tay rồi nói sau.”

Thịnh Khanh Khanh không vội không giận mà giương mắt lên nhìn Hồ thị, cười ngọt: “Tứ cữu cữu, tứ cữu mẫu, chuyện của mẫu thân và Ngụy gia năm đó, con cũng đã nghe được, đây chính là nguyên nhân con phải gả tới Ngụy gia, ngoại tổ mẫu đã nói với con rồi.”

Nàng vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hai người trước mặt, quả nhiên nhìn thấy bọn họ đồng thời biến sắc khi nghe đến “Ngụy gia”.

“Việc con chưa từng nghe nói lại là chuyện mẫu thân bị trục xuất khỏi Mạnh phủ.” Thịnh Khanh Khanh buồn rầu nhíu mày: “Lúc con vừa tới Mạnh phủ đã đi một chuyến đến từ đường bái tế các vị tổ tiên của Mạnh gia, cũng đúng lúc may mắn xem gia phả, lại nhớ rõ tên của mẫu thân con vẫn còn được ở ngay ngắn trong đó.”

Mạnh tứ gia và Hồ thị đồng thời thay đổi sắc mặt, Hồ thị trông như muốn lập tức tiến lên tát vào mặt Thịnh Khanh Khanh ngăn cản nàng nói tiếp vậy.

Thịnh Khanh Khanh ôn hòa, thành khẩn trưng cầu nói: “Có điều tứ cữu cữu nói một cách chắc chắn như vậy, có lẽ là con nhớ nhầm rồi, chi bằng bây giờ con và ngoại tổ mẫu cùng đi đến từ đường nhìn thứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play