Lúc tiến vào vườn, Thịnh Khanh Khanh liếc mắt liền nhìn thấy Ngụy phu nhân và ba người trẻ tuổi bên cạnh bà ta — trong đó có Ngụy Trọng Nguyên với dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Mấy người trẻ tuổi của Ngụy gia trông tuổi tác không kém nhau nhiều, có thể thấy được cũng không phải đều là đích tử do Ngụy phu nhân tự mình sinh ra.
Nghĩ đến Mạnh đại phu nhân từng nói Ngụy Lương nguyện y hứa hẹn tuyệt đối không nạp thiếp dưới tình huống Mạnh Vân Yên làm thê tử, lại nhìn mấy người trước mặt, trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút thổn thức.
Nếu như bản thân nàng là Ngụy phu nhân, lại hết lòng cảm mến Ngụy Lương cùng lớn lên từ nhỏ, vậy ít nhiều gì trong lòng cũng khó chấp nhận được.
Thịnh Khanh Khanh tùy ý đảo mắt nhìn qua ba người này rồi nhìn thẳng mà tiến lên chào hỏi Ngụy phu nhân.
“Đừng đa lễ nữa, ngồi đi.” Ngụy phu nhân mỉm cười chỉ vào vị trí trống không đặc biệt được chừa lại cho Thịnh Khanh Khanh, lại lần lượt giới thiệu cho nàng những người trẻ tuổi của Ngụy gia ở bên cạnh.
Thịnh Khanh Khanh chăm chú ghi nhớ tên của mấy người, gật đầu lễ phép chào hỏi từng người một.
Trong đám người trẻ tuổi, có người ra vẻ thận trọng cũng có người không dè dặt được, biểu hiện của mỗi người đều có chút không giống nhau lắm, phản ứng của Ngụy Trọng Nguyên là nổi bật nhất trong ba người — lúc hắn ta mở miệng đáp lễ với Thịnh Khanh Khanh, vừa lên tiếng là trực tiếp vỡ giọng, đành phải vô cùng lúng túng mà dừng lại, nhất thời đỏ mặt đến độ muốn rỉ máu.
Các huynh đệ của hắn ta không nhịn được mà ở bên cạnh vụng trộm nở nụ cười, bị Ngụy phu nhân trừng mắt liếc nhìn.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh biết rõ vì sao Ngụy Trọng Nguyên lại như thế — xảy ra chuyện xấu hổ ở Bát Tiên lâu, chỉ sợ Ngụy Trọng Nguyên gặp nàng đều hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, thật sự xuất hiện trước mặt nàng thì chẳng phải còn khó chịu hơn so với việc đánh một bạt tai lên mặt hắn ta à.
Khuôn mặt của Ngụy Trọng Nguyên đều đỏ lên, hắn ta mất tự nhiên uống một ngụm nước để đè tiếng ho khan, khúm núm một lần nữa chào hỏi rồi vội vàng ngồi xuống không lên tiếng nữa.
Ngụy phu nhân giới thiệu gặp mặt cho mấy người, sau đó đúng lúc tìm cái cớ nói mình phải đi tìm người, sau đó đứng dậy rời đi.
Bà ta vừa đi, hai người trẻ tuổi của Ngụy gia bèn không kịp chờ đợi, không ai nhường ai giành mở miệng trước.
Một người hỏi “Ngày thường Thịnh cô nương thích làm những gì? Con người ta nhiều thú vui nhàn nhã lắm, nếu như cô nương không ngại, ta có thể đưa cô nương chơi hết mọi thứ trong Sùng Vân lâu một lần.”, người còn lại thì nói “Tỷ tỷ Thịnh gia, trên đường tới đây có khát không? Ta đi gọi chút nước trà điểm tâm đến cho tỷ?”.
Thinh hanh Khanh không chút hoang mang mà ứng phó với thế công của hai người, vẫn còn dư sức chú ý đến Ngụy Trọng Nguyên bị đẩy qua một bên.
— Các huynh đệ của hắn ta cố ý xa lánh hắn ta là một chuyện, hắn tự theo bản năng tránh sang một bên thì lại là chuyện khác.
Ngụy Trọng Nguyên dường như có da mặt khá mỏng, dáng vẻ nước mắt chảy ngang trong Bát Tiên lâu hẳn là đã làm hắn ta rất xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
Trong thời gian hơn một phút Ngụy phu nhân rời đi, Thịnh Khanh Khanh đã không tính là quá khó khăn khi lần mò được rõ ràng tính cách của ba người Ngụy gia.
Người lớn tuổi nhất là con thứ, khi nói chuyện thì miệng lưỡi trơn tru, tự cho là hài hước vui tính, lúc hắn ta nói chuyện hoàn toàn không nghe được, cũng không cho phép người bên cạnh xen vào, vừa nhìn là biết là một người tự cao tự đại, tính tình bảo thủ.
Không chỉ có như thế, hắn ta là một tên công tử bột có thể thấy được ở khắp nơi trong thành Biện Kinh, ỷ vào gia đình che chở cả ngày rảnh rỗi không làm gì, người này thậm chí còn vỗ ngực mình khoe khoang với Thịnh Khanh Khanh nói hắn ta có đủ hơn ba mươi đại tướng quân dế.
Người nhỏ tuổi nhất mới mười ba tuổi, biểu hiện ngược lại là tính tình hồn nhiên đáng yêu, nhưng ánh sáng tính toán thỉnh thoảng lóe lên trong mắt lại nói rõ hắn ta cũng không phải là tên ngốc ngây thơ khờ khạo.
So sánh hai người một lớn một nhỏ này, có lẽ vẫn là người lớn tuổi hơn kia có tâm tư thuần khiến hơn một chút — dù sao thì hắn ta rõ ràng mê mẩn sắc đẹp mà thôi.
Thịnh Khanh Khanh không thể nào phán đoán được có phải là Ngụy phu nhân, thậm chí là Ngụy Lương đã làm ra chỉ thị ám chỉ gì đó cho bọn họ hay không, nhưng nhìn từ hành vi cử chỉ của tiểu đệ Ngụy gia, rõ ràng hắn ta cảm thấy cưới Thịnh Khanh Khanh là có lợi ích khổng lồ.
Thấy Ngụy Trọng Nguyên vẫn luôn cúi đầu trốn ở một bên, Thịnh Khanh Khanh hòa nhã dành thời gian quay đầu đáp lời với hắn ta trong lúc nói chuyện, ôn tồn thì thầm: “Mãi không thấy Ngụy tam công tử nói chuyện, thân thể có bệnh gì sao? Nếu như muốn đi y quán thì xin đừng để ý đến ta, thân thể quan trọng hơn.”
Ngụy Trọng Nguyên bị gọi tên ngẩng mặt lên, hơi có chút hốt hoảng, liên tục xua tay: “Ta không sao, ta rất khoẻ, Thịnh, Thịnh cô nương không cần phải lo lắng.”
“Sao tam đệ lại cà lăm rồi?” Ngụy nhị công tử thẳng thắn hỏi thăm.
Tiểu đệ Ngụy gia thì cười híp mắt tiếp lời: “Tam ca cũng thấy Thịnh tỷ tỷ xinh đẹp, liếc mắt thêm một cái cũng không dám sao?”
Thịnh Khanh Khanh vội vàng giải vây: “Hai vị nói đùa rồi, ta và tam công tử từng gặp mặt một lần…”
Ngụy Trọng Nguyên nghe Thịnh Khanh Khanh nói được một nửa thì lập tức mặt đỏ tới mang tai, hắn vung vẩy hai tay nhảy lên hô lớn: “Aaaa —!”
Hai huynh đệ Ngụy gia bị tiếng kêu không có điềm báo trước của hắn làm giật nảy mình, Thịnh Khanh Khanh đã sớm chuẩn bị cũng đúng lúc mà cùng làm dáng vẻ kinh hãi, trốn về phía sau.
“Tam ca huynh làm gì vậy? Hù dọa Thịnh tỷ tỷ rồi!” Tiểu đệ Ngụy gia lập tức chỉ trích.
Đừng nói đến bọn họ, những người khác ngồi trong vườn cũng bị động tĩnh khác thường này quấy nhiễu, họ quay mặt nhao nhao tò mò nhìn sang.
Da mặt trắng nõn của Ngụy Trọng Nguyên càng đỏ hơn, hắn cúi đầu ngồi xuống lại, giọng ồm ồm nói: “Chuyện hôm đó còn xin Thịnh cô nương quên đi, đừng nhắc lại… Trọng Nguyên vô cùng cảm kích.”
Thịnh Khanh Khanh che miệng a một tiếng, nhíu mày lại: “Có phải ta đã nói lời gì không nên nói không? Là ta không tốt, ta không nói nữa, tam công tử thứ lỗi.”
Ngụy Trọng Nguyên lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, bị ánh nước hoảng hốt trong đôi mắt óng ánh hù dọa, hắn vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, ta không có ý trách cô nương, xin Thịnh cô nương đừng hiểu lầm ý ta! Ta, ta nói là…”
“Không phải đệ chính là có ý này sao?” Ngụy nhị công tử vừa ép buộc vừa ân cần bưng trà rót nước cho Thịnh Khanh Khanh: “Thịnh cô nương, tam đệ nhà ta chính là tính tình này, ngày thường nho nhã quá mức, da mặt cũng mỏng, thấy cô nương xinh đẹp là ăn nói vụng về, cô nương đừng để ý trong lòng.”
Tiểu đệ Ngụy gia cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa, hắn cười hì hì nói: “Chỉ có lúc vẽ tranh thì tam ca mới có chút tư thái phóng khoáng tự do.”
Thịnh Khanh Khanh nhận lấy trà nói tiếng cảm ơn, lại tò mò mà hỏi thăm: “Tam công tử biết vẽ tranh?”
“Vẽ thì có gì hay mà nói, trong Sùng Vân lâu có không ít tác phẩm danh gia!” Thấy Thịnh Khanh Khanh một mực nói chuyện với Ngụy Trọng Nguyên, Ngụy nhị công tử dứt khoát gắt gỏng cắt ngang đoạn đối thoại, hắn ta tràn đầy phấn khởi đứng lên, cương quyết mời Thịnh Khanh Khanh: “Ta đưa Thịnh cô nương đi xem là được, chắc chắn đều tốt hơn tam đệ vẽ.”
Tiểu đệ Ngụy gia lập tức cười tủm tỉm đứng lên: “Vậy ta cũng đi theo xem xem.”
Ngụy Trọng Nguyên mở miệng, đang muốn nói chuyện, ánh mắt vừa mới tiếp xúc với Thịnh Khanh Khanh thị lại rụt trở về giống như ốc sên bị đụng phải xúc giác.
Thịnh Khanh Khanh rõ ràng nghe thấy Ngụy nhị công tử ở bên cạnh nàng phát ra một tiếng xì khẽ giống như trào phúng.
— Rõ ràng là con ruột của Ngụy phu nhân, trước mặt huynh trưởng là thứ tử và đệ đệ ruột thịt thì lại hèn nhát thành như vậy, quả thật cũng không khiến người khác yêu thích nổi.
Nhưng mà lần này đối tượng Ngụy gia mà Thịnh Khanh Khanh muốn chọn lại là người càng mềm yếu càng hèn nhát càng tốt.
Như Ngụy nhị công tử thì đương nhiên cũng có thể dỗ dành lợi dụng, nhưng một đoạn ruột như hắn ta, nói chuyện không dùng não, không thuận tiện bằng Ngụy Trọng Nguyên.
Chờ đến lúc Ngụy phu nhân khoan thai tới, tổng cộng trò chuyện mới chưa đến hai khắc đồng hồ, Thịnh Khanh Khanh đã đưa ra quyết định trong lòng.
“Từ xa đã nhìn thấy nụ cười nở hoa trên mặt con rồi.” Ngụy phu nhân nói xong thì cưng chiều sờ lên đỉnh đầu của tiểu nhi tử, nửa đùa nửa thật mà hỏi thăm: “Có phải ta quay lại không đúng lúc không?”
“Còn không phải à!” Tiểu đệ Ngụy gia dẩu miệng phàn nàn: “Trễ thêm chút nữa là con có thể đưa Thịnh tỷ tỷ đến hành lang trưng bày tranh rồi.”
“Hôm nay không có nhiều thời gian như vậy.” Ngụy phu nhân cười nói: “Thịnh cô nương, trong phủ có một số việc, ta cần đưa bọn nó về phủ trước một bước, thật sự xin lỗi.”
“Ngụy phu nhân nói quá lời rồi.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu, nàng đã sớm đứng dậy khi Ngụy phu nhân đến, lúc này đứng bên cạnh đình đúng lúc hành lễ: “Chuyện hôm nay, cảm phiền tâm tư của phu nhân, Khanh Khanh sẽ cất nhắc.”
“Đứa trẻ này chính là quá khách khí.” Ngụy phu nhân bất cười, bà ta vẫy gọi ba người rồi lại nói: “Thịnh cô nương cũng phải về nhỉ?”
Thịnh Khanh Khanh không muốn bỏ qua cơ hội nói chuyện với Ngụy phu nhân, nàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ta đi cùng phu nhân và ba vị công tử đến cửa Sùng Vân lâu nhé.”
Trên đường đi Ngụy phu nhân ngược lại không cho ba người kia có cơ hội nói chuyện nữa, bà ta lôi kéo Thịnh Khanh Khanh vừa đi vừa hỏi rất nhiều lời riêng, hai người cười cười nói nói có qua có lại, bầu không khí khá là hòa hợp.”
Nhưng Thịnh Khanh Khanh không thể có được bất kỳ tin tức bản chất gì từ lời nói của Ngụy phu nhân, nàng cũng không tiết lộ cho Ngụy phu nhân chút ít nội dung không nên nói nào.
Lúc đến cửa Sùng Vân lâu, Ngụy phu nhân mới dừng lại được, bà ta cười nói: “Xe ngựa của Ngụy gia chờ ở phía đối diện, trên đường trở về cô nương cẩn thận một chút.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu nói vâng.
Ngụy phu nhân đưa ba người trẻ tuổi đi qua đường, đột nhiên lại quay đầu, giống như là vừa mới nhớ tới một sự kiện mà hỏi: “Vài ngày trước đó, Mạnh đại phu nhân từng nghe ngóng trong giới xem có người quen biết ở Giang Lăng mấy năm trước hay không, hiện tại người ở Biện Kinh, ta nghĩ có lẽ là vì cô nương tìm nhưng nhất thời không nhớ ra được người như vậy nên không đến Mạnh phủ quấy rầy.” Bà ta dừng lại một chút rồi ôn hòa hỏi thăm: “Hiện tại đã tìm được chưa?”
Thịnh Khanh Khanh thản nhiên cười, mang theo chút thẹn thùng và hân hoan: “Vâng, có lẽ đại cữu mẫu cảm thấy ở thành Biện Kinh ta không có cố nhân để nói chuyện nên mới thay ta phí hết những tâm tư này. Mấy ngày trước đây vừa đi gặp bằng hữu cũ từng cùng huynh trưởng ta kề vai chiến đấu, hai phu thê bọn họ đều là người ta đã quen biết nhiều năm, nói chút chuyện lúc xưa với bọn họ là giống như quay về thành Giang Lăng lúc trước vậy.”
Biểu cảm Ngụy phu nhân có chút thổn thức: “Cô nương cũng là đứa trẻ số khổ.”
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt nói: “Nhưng bây giờ ít nhất ta còn có những người lương thiện như ngoại tổ mẫu, đại cữu mẫu và Ngụy phu nhân quan tâm đến ta, ta cũng không cảm thấy khổ.”
Ngụy phu nhân nghiêng đầu nhẹ nhàng đè khóe mắt của mình, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Nếu như cha mẹ cô nương có thể biết cô nương hiểu chuyện như thế, trong lòng chắc chắn là được an ủi.”
“Ngụy phu nhân yên tâm, người nhà của ta trên trời có linh, nhất định cũng đang nhìn ta, cổ động cho ta đấy.” Thịnh Khanh Khanh có ý riêng nói.
Ngụy phu nhân giống như nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của nàng, bà ta quay đầu, cảm động mà vỗ bả vai của Thịnh Khanh Khanh: “Trong ba đứa trẻ vừa rồi có người mà cô nương vừa ý không?”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc, nàng nhìn về phía xe ngựa của Ngụy gia, xấu hổ cúi đầu nói: “Ba vị công tử đều rất tốt, Ngụy phu nhân cho ta suy nghĩ thêm.”
Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là Ngụy Trọng Nguyên, nhưng Thịnh Khanh Khanh cũng không muốn biểu hiện quá vội vàng trước mặt Ngụy phu nhân.
Một điểm nữa là, Mạnh Hành săn sóc nàng nhiều, trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút muốn báo trước với hắn một tiếng về việc này.
Dù sao sự chán ghét của Mạnh Hành đối với Ngụy Trọng Nguyên thật sự là biểu đạt quá ngay thẳng.
Ngụy phu nhân hiểu rõ: “Không vội, cô nương bỏ ra thêm chút thời gian suy nghĩ cho kỹ, chuyện cả đời, dù sao cũng phải chọn người tốt.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu đồng ý rồi đưa mắt nhìn Ngụy phu nhân đi về phía xe ngựa ở đối diện.
Lúc Ngụy phu nhân đi đến bên cạnh xe ngựa, phía sau có một nam nhân trung niên đi vòng ra, mặt mày ông ta thâm thúy, thậm chí dù đã hơi có tuổi nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ, cộng thêm chút tang thương chỉ làm ông ta có vẻ càng thành thục đa tình hơn.
Ngụy phu nhân nói hai câu với nam nhân trung niên rồi lên xe ngựa, mà nam nhân từ đường phối đối diện xa xa nhìn Thịnh Khanh Khanh, ánh mắt rất sâu, giống như là đang xuyên qua nàng mà nhìn một người khác.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh đột nhiên dâng lên một suy nghĩ không có bất kỳ lai lịch gì, khá là chắc chắn: Nam nhân này chính là Ngụy Lương.
Ánh mắt Ngụy Lương chỉ quét qua trong thoáng chốc rồi thu về, ông ta mang biểu cảm lạnh nhạt đưa xe ngựa Ngụy gia rời đi.
Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới lặng lẽ thở phào một cái.
Hơi thở này còn chưa thả lỏng xong thì đằng sau có người bất thình lình hỏi: “Muội nhìn trúng người nào?”
Thịnh Khanh Khanh giật nảy mình, phút chốc quay đầu lại, lại nhìn thấy Mạnh Hành đứng sau lưng mình: “Hành ca ca? Sao huynh cũng ở đây…”
Mạnh Hành hơi khom lưng nhưng vẫn từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nói xem, Ngụy gia có ai phù hợp với sở thích của muội?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT