Trong trường quay, tiếng máy ảnh vang lên tách tách không ngừng, Nguyễn Vân Kiều quyết tâm muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn không bị Lý Nghiên ảnh hưởng, mấy bộ quần áo kế tiếp, có thể nói là cô tạo dáng hút mắt cực kỳ, xem Lý Nghiên thành một người mẫu xa lạ.
Giai đoạn sau hai người bọn họ chụp rất thuận lợi, chỉ là sau khi nhiếp ảnh gia thông báo kết thúc, Nguyễn Vân Kiều lại đi vào hậu trường thở phào một hơi.
Mệt chết đi được... Không ngờ làm việc với Lý Nghiên lại mệt như thế, kiềm chế cảm xúc quá khó khăn!
Nhưng đây chỉ mới là ngày đầu tiên thôi, ngày mai bọn họ cần phải chụp ngoại cảnh nữa.
Hôm nay nội dung chụp là trong phòng tập thể thao, ngoài ra trang phục cũng là bộ đồ thuộc dòng đồ thể thao cao cấp của Phi Tước.
Lý Nghiên mặc đồ thể thao đen từ trên xuống dưới, trong khi Nguyễn Vân Kiều thì mặt một bộ dành cho nữ nhưng cùng dòng với anh.
"Vân Kiều, Tổng Giám đốc Khương đến rồi." Lúc hai người đang định bước lên máy chạy bộ thì bỗng nhiên Dư Lạc lên tiếng.
Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại nhìn, Lý Nghiên cũng nhìn theo, cách đó không xa, Khương Phó Thành đang ngồi trên ghế. Lý Nghiên liếc nhìn Nguyễn Vân Kiều một cái thì thấy cô đang vẫy tay với người ngồi kia: "Ông chủ, sao anh lại đến đây."
Mặt Khương Phó Thành mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tôi đi ngang qua nên vào xem."
Nguyễn Vân Kiều đùa: "Thế à, vậy anh đến tay không hả?"
Khương Phó Thành: "Đến thăm trường quay có thể đi tay không sao, tôi có mang một ít đồ ăn cho mọi người đấy."
Quan hệ giữa cô và anh ta rất thân, hoàn toàn không giống như là ông chủ và nghệ sĩ.
Ánh mắt Lý Nghiên tối đi, anh nói: "Đi thôi, bắt đầu chụp ảnh rồi."
"Ừm." Nguyễn Vân Kiều trả lời xong thì lại nói với bên kia, "Tôi đi chụp ảnh trước đã, anh ngồi đó nhé."
Khương Phó Thành: "Ừ."
Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên đi đến chỗ nhiếp ảnh gia, Khương Phó Thành thì vẫn ngồi đó, nhận lấy cốc nước mà Thỏ đưa qua rồi nhấp một ngụm.
"Anh mới hạ cánh hôm qua nhỉ, mới sáng sớm như vậy mà đã tới đây rồi, không bị trái múi giờ chứ?" Dư Lạc hỏi nhỏ.
Khương Phó Thành: "Không, ngủ không được."
Thời gian gần đây, bởi vì chuyện gia đình nên anh ta vẫn luôn ở bên Anh, hơn nửa đêm hôm qua anh mới về tới Bắc Kinh.
Đáng ra là anh ta nên đi ngủ, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây... Trong lòng Dư Lạc hiểu rõ, độ nóng của chuyện giữa Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều ở trong nước là chưa từng có, chắc chắn là anh ta đã xem được, cho nên vừa mới về đã chạy đến thăm Nguyễn Vân Kiều.
Dư Lạc khẽ thở dài, chuyện ở đời thật sự là không thể dự đoán được, chuyện tỏ tình như này, có vẻ như là người nào đó đã muộn một bước rồi.
Chụp được một tiếng là đến giờ ăn trưa.
Nguyễn Vân Kiều bước xuống từ máy chạy bộ, quay đầu đi về phía khu vực nghỉ ngơi, mấy người Dư Lạc đang chờ cô ăn cơm bên đấy.
Nguyễn Vân Kiều: "Cuối cùng cũng xong, trưa nay ăn gì thế mọi người."
"Tôi có mang theo chút điểm tâm Hồng Kông, ăn thử xem." Khương Phó Thành nói.
Mắt Nguyễn Vân Kiều sáng ngời, nhưng chợt nhớ ra tối nay phải tiếp tục chụp, cho nên cũng không dám ăn, ăn một miếng này thôi cũng đủ béo rồi.
Cô đang vừa định nói "Để đấy làm cơm chiều vậy", thì đột nhiên có một cái cặp lồng được đặt xuống trước mặt cô.
Nguyễn Vân Kiều nhìn xuống cặp lồng thức ăn này, mẹ nó, trông ngon quá! Tên này sao cứ phải cân nhắc về khẩu vị của cô quá vậy, không những là món mà cô thích ăn mà còn không béo nữa.
Trong lòng Nguyễn Vân Kiều có chút cảm giác vui mừng, nhưng ngại vì bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, thế nên cô vẫn phải giả vờ một chút: "Tự cậu ăn đi, đưa tôi làm gì."
"Tôi..."
"Đừng ăn bữa trưa của người khác." Khương Phó Thành đẩy đống điểm tâm Hồng Kông kia đến trước mặt Nguyễn Vân Kiều, "Ăn mấy thứ này đi, yên tâm, phần này ít dầu mỡ, làm riêng cho cô đó, tôi biết lúc cô làm việc sẽ không ăn đồ dầu mỡ."
Khương Phó Thành nở nụ cười: "Từ khi nào mà cô lại khách sáo với tôi như vậy."
Nguyễn Vân Kiều: "Cũng, cũng nên thế, tôi luôn vô cùng biết ơn những ai đến thăm trường quay mà!"
Dư Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ấy lặng lẽ nhét hai miếng thịt hấp bột vào miệng.
Chậc... đám người bị cuốn vào vòng xoáy.
"Nếu không đủ thì bên kia vẫn còn phần không dầu mỡ đó." Khương Phó Thành đưa đũa cho Nguyễn Vân Kiều, nói, "Ở đây ngoài cô ra, hẳn là cũng chẳng ai lấy phần kia đâu."
Nguyễn Vân Kiều cám ơn sau đó đẩy cặp lồng về phía Lý Nghiên: "Vậy cậu tự ăn đi ha, tôi không giành với cậu đâu."
Lý Nghiên liếc cô một cái, sắc mặt anh không tốt lắm, thế nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Nguyễn Vân Kiều: "..."
Ăn uống xong, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Nguyễn Vân Kiều đang nói chuyện với Dư Lạc thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Cô cầm lên thì thấy tin nhắn Lý Nghiên gửi cho cô: [Đến phòng thử đồ]
Nguyễn Vân Kiều: [Sao thế?]
Lý Nghiên: [Nhân viên phục trang nói bộ quần áo kế tiếp của cậu có chút vấn đề, đến đây thử chút]
Nguyễn Vân Kiều nhìn về sau, lúc này tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, sao tự nhiên lại có vấn đề về quần áo được.
Nhưng Lý Nghiên cũng chẳng để cô kịp nghĩ nhiều, lại gửi thêm tin nhắn cho cô: [Thử chút, cô ấy nói nếu không phù hợp thì sẽ bỏ bộ này, tôi cũng sẽ phải đổi thành bộ khác, nhanh lên]
Nguyễn Vân Kiều nhíu mày, cô suy nghĩ rằng sao nhân viên phục trang lại không nói trực tiếp với cô.
Trong lòng cô thừa biết tên Lý Nghiên này nhất định đang giở trò, gì mà trang phục, chắc chắn là đang lấy cớ, tuy nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cô vẫn đứng dậy.
"Tôi ra sau thử đồ một lát, mọi người cứ nói chuyện đi nhé." Nguyễn Vân Kiều nói.
Mấy người Dư Lạc không hề nghi ngờ cô, cứ thế để cô đi.
Nguyễn Vân Kiều đi về phía phòng thử đồ phía sau trường quay, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, rất ít người trên hành lang, Nguyễn Vân Kiều đẩy cửa bước vào phòng thử đồ.
"Người đâu rồi." Nguyễn Vân Kiều bước đến vài bước, thế nhưng chẳng có ai trong tầm mắt cô cả.
Tên heo Lý Nghiên, dám đùa giỡn cô!
Nguyễn Vân Kiều định lấy điện thoại ra, cô thở phì phò muốn gọi điện cho anh, nhưng tay còn chưa kịp chạm tới điện thoại, đột nhiên rèm cửa buồng thay đồ bên cạnh bị kéo ra, một bàn tay đưa tay kéo cô vào.
"Ưm —"
Nguyễn Vân Kiều chưa kịp hét lên, miệng đã bị bịt chặt, trực tiếp bị áp vào tường.
"Đừng la, ở đây cách âm không tốt lắm đâu." Người phía sau ghé sát vào tai cô nói chuyện, anh dựa vào rất sát cô, cánh tay anh vòng qua vai cô để bịt miệng cô lại, kéo cô vào lòng rồi ôm chặt.
Nguyễn Vân Kiều không thể xoay đầu lại, nhưng cô thừa biết người đó là ai, "Ưm!"
Anh biết cô sẽ không la lên, thế mới thả tay che miệng ra, nhưng vẫn giữ chặt lấy cô.
Nguyễn Vân Kiều lập tức nói: "Lý Nghiên, cậu làm gì thế, có phải bị điên rồi không!"
"Vẫn ổn, chỉ là muốn gặp cậu thôi!"
Giây phút này đây, cả người anh dán chặt lên lưng cô, giọng anh rất trầm, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh khiến cho tim cô đập như trống, chân có hơi nhũn đi.
Hơn nữa, ở đây có thể sẽ có người bước vào bất cứ lúc nào, cô không muốn căng thẳng cũng không được: "Gặp, gặp cái gì... Không phải chúng ta gặp mặt nhau hoài sao."
Lý Nghiên đặt tay lên cổ cô, nói không nhanh cũng không chậm: "Gặp nhau hoài, nhưng trong mắt cậu chỉ có Khương Phó Thành chứ đâu có tôi."
"Này, cậu nói bậy gì đó, sao mà trong mắt tôi chỉ có anh ta được."
"Vừa rồi cậu không ăn đồ của tôi mà ăn của anh ta."
Nguyễn Vân Kiều lập tức giải thích: "Đó là bởi vì người ta đến thăm trường quay, kiểu gì cũng phải nể mặt người ta chứ. Hơn nữa lúc nãy tôi nghĩ rồi, nếu tôi ăn của cậu thì cậu ăn gì đây!"
"Ồ, vậy cậu là vì tôi à?"
Nguyễn Vân Kiều khẽ hừ một tiếng, không thèm trả lời.
Lý Nghiên lại nói: "Vậy cậu thích anh ta không."
Nguyễn Vân Kiều cảm giác hơi thở của anh cứ không ngừng quanh quẩn bên tai cô, khiến tai cô tê dại, ngứa quá, cô không chịu nổi, thế là hơi nghiêng qua một bên.
Nhưng anh quá quen thuộc với cơ thể cô rồi, chỉ cần cô hơi cử động một tí là anh biết ngay cô muốn gì, hoặc sợ gì.
Lý Nghiên lại sáp tới, môi chạm lên tai cô, lặp lại câu hỏi: "Có phải cậu thích anh ta không?"
Cả người Nguyễn Vân Kiều run lên, trong lúc anh đang được nước lấn tới, cô không chịu nổi nữa mà nói: "Cậu tránh xa ra một chút... Không phải, á... Không thích! Tôi không thích, tôi không thích!"
Lý Nghiên hơi nhướng mày, dứt khoát xoay người cô lại, thế nhưng anh lại dùng chân giữ chặt cô, đưa mắt nhìn cô, nói bằng tông giọng trầm: "Không thích là tốt, đừng thích anh ta."
"Cậu thật là... Không phải cậu muốn theo đuổi tôi sao." Nguyễn Vân Kiều liếc anh, giận dữ nói, "Có ai theo đuổi người ta như vậy không, ai dạy cậu đấy."
"Có vấn đề gì à."
"Có!"
"Là cậu nói mà, có chiêu gì thì cứ tung hết đi mà."
Nguyễn Vân Kiều lập tức á khẩu, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Chiêu này của cậu quá bất ổn rồi, trực tiếp ép người ta."
"Vậy cậu dạy tôi đi, tôi phải làm sao đây." Lý Nghiên cúi đầu, "Anh ta thích cậu, tôi không nhìn nổi cảnh cậu đối xử tốt với anh ta."
Nguyễn Vân Kiều: "Ai nói tôi đối xử tốt với anh ta."
Lý Nghiên: "Không có à."
"Tôi chỉ đối xử với anh ta như bạn bè bình thường thôi, bớt ụp nồi tôi đi."
"Nhưng cách đối xử của anh với cậu không phải thế."
Nguyễn Vân Kiều mở miệng nhưng lại không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng: "Cậu là dấm tinh à..."
"Đúng, tôi là dấm tinh."
Anh thừa nhận một cách vô cùng thắng thắn, Nguyễn Vân Kiều ngẩng lên nhìn anh, cô nhịn không được mà cười: "Lý dấm tinh, mong cậu đừng ghen, giờ chúng ta ra ngoài trước đã nhé, OK không?"
Lý Nghiên không có ý định thả cô ra.
Mỗi lần gặp cô, anh không nỡ để cô rời đi.
Ngay tại khoảnh khắc do dự ngắn ngủi này, chợt cửa phòng thử đồ bị đẩy mở, có người bước vào.
Nguyễn Vân Kiều ngây ra, cả người trở nên căng thẳng, cô trợn mắt với Lý Nghiên, ánh mắt cô như đang hỏi phải làm sao bây giờ.
Thế nhưng Lý Nghiên lại rất bình tĩnh, anh chỉ chăm chú nhìn cô.
"Ơ? Không có ai hết à." Là tiếng của một nhân viên công tác, cô ấy là người chuẩn bị trang phục cho bọn họ.
Cổ họng Nguyễn Vân Kiều như thắt chặt.
Buồng thay đồ này chỉ được dựng lên tạm thời, thứ để che không phải là cửa mà là một tấm vải bố dài, không có khóa, có thể dễ dàng xốc lên.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, hơn nữa còn hướng về phía bọn họ.
Tiếng giày cao gót nện xuống đất phát ra âm thanh cồm cộp cồm cộp, Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn, cảm giác như mình có thể nhìn thấy được bóng người bên ngoài, người nọ hình như đang đưa tay định vén rèm -
"Tôi đang trong đây." Đột nhiên Lý Nghiên lên tiếng.
Người bên ngoài lập tức ngừng tay: "Ơ, Lý Nghiên? Cậu ở đây à?"
"Vâng, tôi đang thay quần áo."
"À à, ngại quá, vừa rồi tôi còn tưởng bên trong không có ai, đang định lấy quần áo ra sửa lại một chút."
Lý Nghiên nói: "Đợi một chút, tôi thay cái đã."
"Ừ ừ, được, tôi cũng không vội." Nhân viên công tác nói, "Vậy cậu tiếp tục đi nhé, tôi ra ngoài trước."
"Vâng."
Tiếng bước chân xa dần, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Lập tức Nguyễn Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Nghiên nhìn sắc mặt cô, khẽ cười: "Cậu căng thẳng thế à?"
Nguyễn Vân Kiều đưa tay đẩy anh một cái, cáu bẳn, nói: "Đương nhiên, đều tại cậu cả."
Bỗng nhiên Lý Nghiên lại im lặng.
Có lẽ cô không biết, lúc này đây, ngữ khí nói chuyện của cô giống hệt như trước kia.
Nũng nịu mang theo chút giận dỗi, rất đáng yêu.
Lý Nghiên cực kỳ thích nghe cô nói chuyện như vậy, từ trước đến giờ vẫn vậy.
Nguyễn Vân Kiều cảm thấy là lạ, sao đột nhiên Lý Nghiên lại không nói chuyện nữa, cô ngẩng lên nhìn, thế nhưng lúc chạm phải ánh mắt anh, cô không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt rất quen thuộc, trước kia, mỗi khi hôn nhau hoặc là làm chuyện đó, anh sẽ nhìn cô như thế.
Cực kỳ mang theo tính xâm lược.
Bỗng chốc cổ họng của Nguyễn Vân Kiều có hơi khô.
"Ờm thì, Lý Nghiên..."
"Tôi muốn hôn cậu."
"... Không được."
"Hôn xong mới cho cậu đi."
Nguyễn Vân Kiều mím mối: "Cậu còn uy hiếp tôi à?"
"Cậu có thể coi là vậy."
Hô hấp của Nguyễn Vân Kiều có chút loạn, lúc này đây, đồ mà hai người đang mặc là đồ thể thao, đây là mẫu tập trung làm khô nhanh, cho nên rất mỏng.
Bây giờ anh áp sát như vậy, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang thẩm thấu qua chất liệu vải mỏng tang, nóng muốn bỏng da. Nguyễn Vân Kiều thật sự không muốn thừa nhận bản thân mình có phản ứng, nhưng bây giờ miệng lưỡi cô thật sự rất khô.
"Chờ một chút."
"..."
Lý Nghiên không nhận được sự đồng ý của cô, mà giờ anh cũng không thể chịu được nữa, thế là nắm lấy cằm cô đầy thô bạo rồi hôn thật mãnh liệt.
Nguyễn Vân Kiều bị anh hôn đến mức đầu óc trống rỗng, sau đó cô như bị điện giật, cảm giác tê dại len lỏi khắp cả người. Cứ như là ký ức của cơ thể được sống lại, trong nháy mắt cảm giác kích thích khắc sâu trong cơ thể chợt trào dâng.
Quá mãnh liệt rồi.
Cô cảm giác người mình như mềm ra, cả người cứ dần dần trượt xuống. Anh lại ôm chặt lấy cô vào lòng, môi lưỡi quấn lấy nhau, càng ngày càng cuồng nhiệt, càng ngày càng xâm chiếm lãnh địa của cô một cách trắng trợn.
Nguyễn Vân Kiều cảm thấy hơi đau, thế nhưng nhiều hơn cả là cảm giác tuyệt vời mà cô không thể nào khước từ được.
Cô nhịn không được mà kêu lên, nhưng giây tiếp theo cô lại bị anh quấn lấy, chẳng còn âm thanh nào được phát ra nữa.
Buồng thay đồ im lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, phảng phất còn có tiếng hơi thở hỗn loạn nữa, kéo dài thật lâu.
Lúc buông nhau ra, chân Nguyễn Vân Kiều như mềm đi... Cô vẫn còn lại chút lý trí, thế là vội vùng ra khỏi lòng anh.
"Đồ điên..." Cô nhanh chóng vén rèm lui ra ngoài, "Tôi đi đây!"
Ánh sáng trong buồng thay đồ và bên ngoài không giống nhau, Lý Nghiên ở bên trong không gian nhỏ bé tối tăm kia, không hề động đậy.
Nguyễn Vân Kiều nhíu mày: "Không đi à?"
Lý Nghiên nhìn cô một cái: "Cậu đi trước đi, tôi đợi thêm một lát nữa."