Edit: Tắc

Beta: Linh Lăng

Bệnh viện tràn ngập không khí mệt mỏi và kìm nén, lúc ồn ào khiến người ta đau đầu, lúc im lặng lại khiến người ta khó thở.

Trạng thái của Quách Mẫn Nhàn lên xuống thất thường, có lúc bà ấy bình tĩnh thì bảo luật sư đến để bàn bạc chuyện ly hôn, nhưng khi suy sụp lại la hét và đập phá mọi thứ.

Mấy ngày nay Lý Nghiên ở lỳ trong bệnh viện không chịu đi, huấn luyện viên và bác sĩ riêng đều nói rằng tay anh cần phải được trị liệu liên tục, nhưng anh vẫn không tới. Vì thế có một hôm huấn luyện viên dứt khoát đưa bác sĩ đến bệnh viện này luôn.

Hôm nay, luật sư lại đến.

Trạng thái của Quách Mẫn Nhàn đang không ổn, là Lý Nghiên nói chuyện với anh ta. Tuy nhiên, vì có rất nhiều việc liên quan không thể giải quyết ngay lúc này nên Lý Nghiên đành phải đến công ty để thương lượng trực tiếp với Lý Kỳ An và luật sư của ông ta.

Đến hơn 7 giờ chiều anh mới rời khỏi công ty để quay lại bệnh viện, Quách Mẫn Nhàn biết anh đi gặp Lý Kỳ An thì cực kì kích động.

Thực ra từ nhỏ đến giờ Lý Nghiên chưa bao giờ thấy Quách Mẫn Nhàn như vậy, có lẽ, trước đây bà ấy nguỵ trang mình quá tốt...

Lý Nghiên để mặc bà đập phá đồ đạc để phát tiết, anh không giỏi dỗ dành người ta, cũng không biết nói lời dễ nghe, chỉ có thể ở bên cạnh chăm chú để ý chỉ số nhịp tim của Quách Mẫn Nhàn trên máy.

Sau đó, đợi đến khi bà ấy mệt mỏi thì anh mới đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau khi đóng cửa phòng bệnh, anh im lặng ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa.

Ba mẹ, vết thương ở tay, thi đấu.. và cả Nguyễn Vân Kiều. Mọi thứ diễn ra trong khoảng thời gian này đều khiến anh lo lắng, day dứt, anh biết rằng mọi thứ đang nghiêng về góc độ anh không muốn nhìn thấy, nhưng điều khiến anh bực bội chính là anh chỉ có thể đứng nhìn, không thể ngăn cản được.

Ngồi được một lúc lâu, một y tá đi tới và nói với anh rằng đêm nay tình trạng của mẹ anh sẽ ổn định lại, anh có thể về nghỉ ngơi.

Lý Nghiên nói câu cảm ơn, đứng dậy rời đi.

Nhưng thay vì quay trở lại Thượng Kinh, anh đã đến ngôi nhà ở gần trường học.

Anh biết trạng thái hiện tại không nên đi gặp Nguyễn Vân Kiều, nhưng anh không thể kiềm chế được, đột nhiên anh rất muốn gặp cô, mặc dù sau khi gặp nhau, hai người sẽ chẳng ai nói gì, rồi cùng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng khi thực sự đến đây, khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt, anh vẫn ngây ngẩn.

“Cậu đang làm gì thế?” Thấy cô sững sờ tại chỗ, Lý Nghiên hỏi lại.

Cảm xúc trong mắt Nguyễn Vân Kiều bị cô đèn nén lại: "Tại sao cậu lại tới đây?"

Cô cố gắng khiến cho mình trông bình tĩnh nhất có thể.

Lý Nghiên bặm môi, nói một cách khô khan: "Lấy đồ."

"Mẹ cậu thế nào rồi? Tôi nghe chú Phan nói trạng thái gần đây của dì không tốt. Xin lỗi, tôi không thể đến đó thăm dì được, cậu biết mà, bây giờ dì ấy nhìn thấy tôi chỉ khiến tâm trạng của dì tệ hơn mà thôi.”

Lý Nghiên tiến lên vài bước, nhìn cô, không nói gì.

Nguyễn Vân Kiều tránh né ánh mắt anh: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Lý Nghiên vẫn không trả lời cô, chỉ hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Nguyễn Vân Kiều hít một hơi thật sâu: "Cậu thấy mà, tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị dọn ra ngoài, đoàn phim có khách sạn, tôi có thể ở đó."

"Lý do?"

"Lý do gì?"

"Lý do cậu chuyển đi."

Đột nhiên Nguyễn Vân Kiều cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn tan nát cõi lòng.

Cô chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó khi cô phải rời khỏi Lý Nghiên, cô sẽ đau đớn như vậy.

Nhưng cô có thể làm gì đây.

"Lý Nghiên, cậu nghĩ bây giờ lý do để tôi chuyển ra ngoài là gì. Ba mẹ chúng ta đều biết những gì đã xảy ra trong quá khứ. Ba cậu cứ muốn phá hoại gia đình tôi, còn mẹ cậu lại đến trước cửa nhà mắng chửi người khác, chúng ta không cần tiếp tục nữa đâu.”

Lý Nghiên kéo tay cô lại: "Ý cậu là, chúng ta kết thúc?"

Nguyễn Vân Kiều: "Phải. Nếu không thì sao? Cậu vẫn muốn chúng ta giữ mối quan hệ như hiện tại sao? Chúng ta tiếp tục sống cùng nhau, cùng lên giường, tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra, chúng ta..."

"… Tôi muốn."

Nguyễn Vân Kiều sững người, chỉ đơn giản hai chữ nhưng cô có thể hiểu được ý của anh.

Ít nhất Lý Nghiên giống cô, anh biết những thay đổi cảm xúc giữa hai người trong khoảng thời gian này, hai người không chỉ có mối quan hệ thể xác.

Trái tim Nguyễn Vân Kiều đập mạnh, trong khoảnh khắc, cô đã muốn nhận lời.

Không quan tâm đến người khác, mặc kệ tất cả, chỉ muốn ở bên anh!

Nhưng cô thể không quên sự cực đoan và ghét bỏ trong ánh mắt và lời nói của mẹ anh hôm đó, bà ấy dùng sự suy sụp này để nói với cô rằng cô và Lý Nghiên không hợp, không nên ở bên nhau!

Hình ảnh hỗn loạn của ngày hôm đó lại hiện khiến đầu Nguyễn Vân Kiều ong ong.

Mấy ngày nay nhìn cô có vẻ vẫn quay phim bình thường, nhưng trong lòng có quá nhiều thứ đè nén, lúc này mọi thứ trong đầu cô dường như là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa phun trào, và khi Lý Nghiên ở đây, nó không thể nén lại được nữa.

Cô hất tay anh ra và nói: "Tôi không muốn. Chúng ta dừng lại ở đây đi. Hai gia đình đã như vậy rồi, tôi không muốn sau này làm ầm lên khiến mọi người xấu hổ.”

Lý Nghiên lại nắm lấy tay Nguyễn Vân Kiều, cô giằng ra mấy lần nhưng vẫn không thể thoát ra. Lý Nghiên vừa dùng sức cô đã bị kéo vào trong lồng ngực anh. Cô kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh trộn lẫn u ám.

"Nguyễn Vân Kiều, chẳng lẽ, cậu chưa từng thích..."

"Vậy thì sao!" Nguyễn Vân Kiều nắm chặt áo anh, nước mắt lập tức trào ra, không tự chủ được, cô run rẩy hỏi anh: "Tôi hỏi cậu, vậy thì sao?! Bây giờ cậu có muốn quay về nói với mẹ cậu rằng chúng ta ở bên nhau, cậu tuyệt đối sẽ không rời xa tôi không, cậu làm được không? Tình trạng hiện tại của mẹ cậu có thể chịu được sao, tim của dì ấy chịu được sao, cậu muốn nhìn thấy dì ấy chết sao?”

Mặt Lý Nghiên tái đi, Nguyễn Vân Kiều có thể cảm thấy trái tim anh đang đập rất nhanh.

Cô mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Không được đâu. Lý Nghiern, buông tôi ra đi, dưới lầu có người đang đợi tôi."

Lý Nghiên cúi đầu xuống, anh nhớ lại vừa nãy khi lên lầu, anh nhìn thấy chiếc xe đậu ở cổng tiểu khu cùng người đàn ông ngồi hàng ghế sau, trái tim anh đau nhói.

Nhưng anh không thể làm gì cả.

Anh chậm rãi buông tay.

Khoảnh khắc hai bàn tay tách ra, trái tim Nguyễn Vân Kiều như rơi xuống vực sâu.

Cô đưa tay lên lau nước mắt, lùi lại một bước: "Đồ đạc hơi nhiều giờ tôi chưa thể dọn hết được. Khi nào rảnh tôi sẽ quay lại thu dọn chỗ còn lại, cậu tạm thười đừng đổi mật khẩu. "

Sau một khoảng lặng ngắn, Lý Nghiên nói với giọng khàn khàn: "Cậu có thể ở đây, sau này, tôi không đến là được.”

"Tôi đã nói sẽ dọn ra ngoài rồi mà!" Nguyễn Vân Kiều như bị bó chặt lại, cô nghẹn ngào: "Cậu không đến thì sẽ không sao sao? Không nhìn thấy mặt thì sẽ không sao sao? Tôi ở trong nhà của cậu thì còn gọi gì là kết thúc chứ! Đã không thể không dừng lại thì tại sao còn để tôi ở lại đây? Cậu có biện pháp giải quyết à?!”

Màn đêm càng lúc càng sâu, dù trong phòng đèn có sáng đến đâu thì bầu không khí vẫn bị màn đêm đè nặng.

Nguyễn Vân Kiều không đi, cô cũng không biết vì sao cô vẫn không rời đi, còn chờ gì nữa chứ…

Sẽ chẳng chờ đợi được gì cả.

Người trước mặt không nói tiếng nào, cô chỉ nghe thấy tiếng thở rất nhẹ, dường như có thể bóp chặt cổ họng cô bất kì lúc nào.

Nguyễn Vân Kiều hít một hơi thật sâu, quay người chạy vào phòng để đồ kéo vali ra.

Sau khi chuẩn bị xong, cô kéo vali bước ra ngoài, chỉ vài bước chân nhưng cô lại suy nghĩ rất nhiều.

Trong thâm tâm cô biết Lý Nghiên không sai, anh và cô đều không sai. Hành vi của người lớn trong gia đình không liên quan gì đến bọn họ, cũng không thể khống chế được bọn họ, chỉ là cuốn chặt lấy bọn họ mà thôi.

Khi bước đến bên người Lý Nghiên, Nguyễn Vân Kiều khẽ nhắm mắt lại.

Cô hối hận vì vừa rồi đã mắng anh, cô bỏ qua lo lắng trong lòng, lại nói:

"Xin lỗi, tôi, tôi chỉ là hơi sợ.”

Giọng Nguyễn Vân Kiều buồn buồn: "Lý Nghiên, tôi biết hồi cấp ba cậu rất ghét tôi, tôi cũng vậy, tôi không thích cậu chút nào cả. Sau này giả vờ ở bên nhau, thái độ của tôi với cậu không nóng cũng không lạnh. Nhưng sau này... dù sao thì mặc dù tôi cảm thấy khoảng thời gian này của chúng ta rất hoang đường nhưng cũng rất vui vẻ. Bởi vậy tôi không muốn chúng ta vì chuyện trong nhà mà ầm ĩ làm xấu mặt đôi bên, chúng ta… trừ đi nhân tố gia đình thì chúng ta cũng có thể nói là gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, đúng không?”

Lý Nghiên hạ mắt xuống: "Gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình?”

"Ừ…"

Nguyễn Vân Kiều không nán lại lâu nữa, cô xách chiếc vali lớn ra khỏi thang máy, đi về phía cổng tiểu khu.

Dư Lạc đậu xe cách đó không xa, Nguyễn Vân Kiều nhìn lên thì thấy Khương Phó Thành ngồi ở băng ghế sau, anh mở cửa sổ, vừa hay cùng chạm vào tầm nhìn của đối phương.

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy có lỗi vì để hai người đợi lâu như vậy, nhưng cô nhận ra bản thân không thể lộ ra chút biểu cảm nào, ngay cả nhếch khóe miệng lên cũng cảm thấy rất tốn sức.

Cô vừa đi được vài bước, Khương Phó Thành đã bước xuống xe, anh ta tiến lại gần, xách vali cho cô.

Nguyễn Vân Kiều không phản ứng lại mà đi theo anh ta như người mất hồn.

Sau khi đặt vali vào cốp, Khương Phó Thành mở cửa băng ghế sau, cau mày nhìn cô: "Vào đi."

Nguyễn Vân Kiều: "... Cảm ơn."

Dư Lạc quay đầu nhìn cô rồi khởi động xe.

Xe chạy chầm chậm, khi Khương Phó Thành ấn công tắc cửa sổ thì thấy một anh chàng đứng ở cổng tiểu khu, anh không nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng, chỉ nhìn theo hướng xe của bọn họ …

Thoáng cái, chiếc xe nhanh chóng rẽ vào đường cái.

——

“Vân Kiều, em không sao chứ.” Một lúc lâu sau, Dư Lạc nhìn Nguyễn Vân Kiều qua gương chiếu hậu.

Nguyễn Vân Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “dạ” một tiếng rất nhẹ.

"Không sao là tốt rồi, thấy em thu dọn đồ đạc lâu như vậy nên chị có chút lo lắng. Cái anh bạn… bạn trai cũ vừa rồi ấy, anh ta cũng ở nhà à?"

Nguyễn Vân Kiều lại “ừm” một tiếng đáp lại.

Thấy cô chán nản, Dư Lạc nói: "Không sao đâu, chia tay thôi mà, đương nhiên phải buồn rồi. Khi còn trẻ chúng ta ai mà chả thất tình, đúng không Tổng Giám đốc Khương.”

Khương Phó Thành nhẹ nói: "Chỉ có cô thôi, đừng lôi tôi vào."

Dư Lạc khẽ khịt mũi: "Vâng, vâng, vâng, Tổng Giám đốc Khương chỉ có chuyện bỏ rơi người ta chứ có lúc nào bị người ta bỏ đâu, chia tay như anh không thể gọi là thất tình được.”

Khương Phó Thành lười để ý đến Dư Lạc, chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Vân Kiều.

Người sau cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không thấy rõ sắc mặt.

Dư Lạc cuối cùng cũng đưa Nguyễn Vân Kiều tới khách sạn đoàn làm phim đang ở, lúc đẩy hành lý vào phòng rồi đóng cửa lại đã gần hai giờ sáng.

Nguyễn Vân Kiều mệt mỏi ngã xuống giường, cơ thể chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo, không cách nào ngủ được.

Cô chợt nhớ cách đây không lâu cô và Lý Nghiên vẫn đang ở nhà cùng nhau ăn đồ ăn của Tư Vị Trai, cô còn nói anh phải mời cô ăn ba lần, nhưng Lý Nghiên nhất quyết chỉ mời một lần, hai người còn vì chuyện này mà ấu trĩ cãi vã một trận.

Nhưng bây giờ... một bữa cũng không có.

Cô đã dọn ra khỏi ngôi nhà đó, sẽ không bao giờ ăn cơm của Tư Vị Trai với Lý Nghiên nữa.

Nguyễn Vân Kiều nằm ngửa, nhìn lên trần nhà. Từ tỉnh táo đến tỉnh táo hơn, mỗi giây dường như bị kéo dài ra …

Cô và Lý Nghiên đã rời xa nhau rồi.

Cô dần dần nhận thức rõ ràng về chuyện này hơn, cuộc trò chuyện trong nhà anh hơn một giờ trước không ngừng được phóng đại lên, phát đi phát lại trong tâm trí cô.

Cô chớp mắt, khóe mắt lại nóng lên.

Cơn đau bén nhọn cứ âm ỉ bên trong cơ thể.

Cô sắp chết ngạt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play