Edit: Bòn Bon

Beta Linh Lăng

Từ xa, truyền đến âm thanh tấn công nhịp nhàng, có người đang luyện đấu kiếm.

Tấn công là một trong những kỹ thuật cơ bản nhất trong quá trình luyện kiếm liễu, chủ yếu là để giành thế chủ động trong khi thi đấu. Âm thanh vốn dĩ không lớn, nhưng vì ít người nên nơi đây hơi vắng, âm thanh trong trẻo dứt khoát lại càng rõ ràng hơn.

Nguyễn Vân Kiều thấy chỉ có hai người họ ở đây, nên khiêu khích mà trêu chọc Lý Nghiên.

Cô biết bề ngoài anh rất ngay thẳng, bị giam giữ như vậy sẽ thấy khó chịu như bị gai đâm sau lưng, huống chi lại có thêm một kẻ lưu manh như cô trêu chọc anh.

Anh sẽ đồng ý trước rồi tính sau.

Lý Nghiên không nói gì.

Nguyễn Vân Kiều cau mày: “... Cậu cứ muốn ép tôi đúng không.”

Lý Nghiên rũ mắt nhìn cô, như thể chẳng hề bị cô lay động.

Nguyễn Vân Kiều cũng không thể nào hôn anh thật, cô đảo mắt tỏ vẻ mất hứng, bỏ tay ra: “Được cậu thắng rồi, tùy ý cậu, không được thì tôi đi tìm ba người khác vậy, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng cậu, tôi… ô!”

Chưa nói dứt câu, thì đã bị Lý Nghiên đè lên, sau đầu cô đập mạnh vào bức tường phía sau, không đau lắm, nhưng cũng đủ để cô hoa mắt chóng mặt.

Trong lúc hỗn loạn cô giơ tay đè lên ngực anh, nhưng anh lại áp sát vào, làm cô không có đường nào lui.

Anh biết đây là đâu không mà lại hôn cô?!

Anh thế mà lại dám làm càn như vậy ở bên ngoài.

Miệng cô bị chặn lại không nói được tiếng nào, bởi vì quá kích thích cộng thêm với căng thẳng, nơi bị anh ôm lấy như bị điện đi qua, tê đến nỗi chân cô đứng không vững nữa, chân vữa nhũn xuống, thì lại bị anh ôm chặt vào lòng hơn.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, anh ở trong bóng tối không kiêng nể gì cả, lần nào cũng như thể muốn nghiền nát cô.

“Ô, ô…Lý, Lý Nghiên, dừng lại!” Khó khăn lắm Nguyễn Vân Kiều mới có cơ hội mà hô hấp.

Lý Nghiên vẫn dựa vào người cô, hơi thở nặng nề, trong giọng nói mang theo vẻ khinh bỉ: “Chẳng phải cậu nói tôi không đồng ý thì sẽ hôn sao, dừng lại làm gì.”

Nguyễn Vân Kiều không kìm chế được xúc động mà hai má ửng hồng, cố nén giọng nói: “Cậu không sợ bị người khác nhìn thấy à.”

“Bị người khác nhìn thấy? Mặc kệ.” Lý Nghiên nói xong, lại tiến lại gần.

Nguyễn Vân Kiều trừng mắt, lập tức vươn tay che miệng anh lại.

Sao có thể mặc kệ, người này bị t*ng trùng lên não rồi hả!

Nhưng Nguyễn Vân Kiều không nghĩ được nhiều, vội nói: “Cậu muốn hôn ngay bây giờ phải không? Vậy thì tôi đổi ý rồi, nếu hôn, tức là cậu đồng ý cuối tuần sẽ tiếp tục dạy tôi.”

Lý Nghiên nén giận, không kiên nhẫn mà kéo tay cô ra.

Khi đầu lưỡi của anh chen vào lần nữa, Nguyễn Vân Kiều liền mặc định rằng anh đã đồng ý.

Đã hôn thì phải dạy cô, đây là vấn đề chữ tín.

Cách một bức tường…

“Này, tay tôi mỏi quá.”

“Cậu mới tập có bốn mươi phút mà đã mỏi rồi à, cậu không được à nha.”

Trong mơ hồ, có tiếng nói và tiếng bước chân đi tới, Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên mở mắt ra.

Cô đẩy anh ra, thở hổn hển làm động tác cái kéo với anh, “Nhớ đấy, cuối tuần phải dạy tôi, nếu không…”

Răng rắc.

Lý Nghiên nhìn cô chằm chằm, bình tĩnh mà điều chỉnh hô hấp.

Người trước mắt gò má ửng hồng, đôi môi ẩm ướt, vào lúc này cô bày ra động tác đó, không có chút sát thương nào, thậm chí có chút buồn cười.

Lý Nghiên cong môi, tâm trạng đột nhiên dịu đi: “Xem tâm trạng của tôi.”

“…”

“A! anh Nghiên.” Lúc này, hai thành viên câu lạc bộ nói chuyện khi nãy cũng đi vào.

Nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, lúc đầu cảm thấy thật bổ mắt, sau đó cảm thấy có hơi tò mò. Nhưng mà bình thường Lý Nghiên có vẻ nghiêm túc, nên bọn họ cũng không dám trêu anh.

Mặc khác, Nguyễn Vân Kiều thấy có người đến, liền thu lại vẻ mặt “hung dữ” của mình, lên tiếng chào hỏi.

“Aiya, hôm nay tập luyện thật là vất vả, lúc nãy tôi hỏi thăm phó chủ nhiệm bình thường anh ấy tập luyện lâu như thế có thấy vất vả không.”

Thành viên câu lạc bộ hơi ngẩn ra rồi trả lời: “Anh Nghiên bình thường chắc chắn vất vả hơn nhiều, cho nên mới giỏi như vậy.”

Nguyễn vân Kiều gật đầu đồng ý: “Cậu nói rất đúng, chúng ta nên học tập theo anh ấy, vậy thôi, hai người tiếp tục đi, tôi về trước đây, quay về xem video thi đấu để học tập theo.

“Ừ… được.”

Sau khi Nguyễn Vân Kiều đi, hai thành viên CLB lặng lẽ nhường đường cho Lý Nghiên, đi vào thay quần áo.

Vừa thay quần áo vừa nói nhỏ: “Hai người họ lúc này đang làm gì vậy? Chẳng phải có tin đồn Nguyễn Vân Kiều đang theo đuổi anh Nghiên sao, lẽ nào theo đuổi được rồi?”

“Chắc chưa đâu… nếu theo đuổi được rồi thì sao lại không nói.”

“Cũng đúng, nhưng mà lúc nãy hình như anh Nghiên đang cười đó.”

Thành viên câu lạc bộ hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Nghiên liền ngạc nhiên nói: “ Sao tôi không nhìn thấy?”

“Thật đó, lúc chúng ta đi vào, anh ấy thật sự đang cười.”



Cuối tuần, Nguyễn Vân Kiều thức dậy từ sáng sớm, ra khỏi nhà đi tập thể dục cùng với Lý Nghiên.

Hôm đó “hiến thân” ở câu lạc bộ vẫn còn có ích, anh đồng ý tiếp tục luyện tập cho cô.

Hai người chạy bộ ngoài trời xong thì trở về phòng tập thể dục ở nhà anh tập những động tác chính, luyện xong cả bài tập, Nguyễn Vân Kiều mệt đến mức nằm ườn trên sàn nhà không dậy nổi.

Nhưng mà, trong lòng cô không hề thấy mệt, vì tập những bài này một mặt là để đấu kiếm, mặt khác nó cũng có thể duy trì vóc dáng của cô. Cho dù không thi đấu kiếm, cô vẫn thường tập thể dục để giữ dáng, chỉ là cường độ không lớn như vậy mà thôi.

“Lát nữa tập luyện sau, xem video một lát đi.” Lý Nghiên ném cho cô cái khăn lông.

Nguyễn Vân Kiều: “Video gì vậy?”

“Một số video thi đấu của đội nữ, cậu có thể nghiên cứu một chút.”

Nguyễn Vân Kiều lười biếng không muốn di chuyển, nên ngồi ngay trên sàn tập đấu kiếm nhà anh, cầm lấy máy tính bảng anh đưa cho.

“Đây là…”

“Những sinh viên tham gia thi đấu năm trước, video lấy từ chỗ Cao Sướng.”

Nguyễn Vân Kiều vô ý liếc nhìn Lý Nghiên, mặc dù cô rất nghiêm túc trong chuyện này, nhưng... có cần nghiêm túc đến như vậy không!”

Cô cảm thấy như mình đang tham gia Thế vận hội vậy.

“Mau xem video, mấy người này có thể sẽ là đối thủ của cậu.”

“Ồ…”

Lý Nghiên nhìn ánh mắt lơ đễnh của cô, cau mày.

Một lát sau, cảm thấy cô không hề nhìn ra được điều gì cả nên đành chọn cách ngồi xuống bên cạnh cô, lấy máy tính bảng lại, giải thích cho cô nghe.

Những tay đấu kiếm nghiệp dư này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Anh gần như có thể nắm bắt được phong cách chơi và những sơ hở cá nhân của họ ngay lập tức, sau đó chỉ cho Nguyễn Vân Kiều biết phải đánh như thế nào mới tốt.

Nguyễn Vân Kiều chăm chú nghe, nhưng nghe một lúc, không nhịn được liếc nhìn anh vài lần.

Khi anh nói với cô về lĩnh vực của anh, lúc nói anh rất tập trung và nghiêm túc, nhìn anh có vẻ… hấp dẫn lạ thường.

“Nếu như gặp phải người này, nhất định không được để cô ta dắt mũi, cách đánh của cô ta là đánh vào tâm lý người khác, cô ta…” Lý Nghiên quay đầu nhìn cô, âm thanh đột nhiên bị đôi mắt đang tiến lại gần của cô chặn lại.

Nguyễn Vân Kiều cũng không ngờ rằng anh lại đột nhiên quay đầu, sững sờ một chút rồi nói: “Tôi đang nghe đây… cậu tiếp tục đi.”

Lý Nghiên: “Nhìn màn hình, cậu nhìn tôi thì nhìn ra được cái gì chứ?”

Nguyễn Vân Kiều cũng không hiểu sao mình lại nhìn đến ngẩn người, thật là vô dụng mà.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lúc nãy tôi đang suy ngẫm, chứ không phải đang nhìn cậu.”

Lý Nghiên nhéo má cô, xoay mặt cô về phía máy tính bảng: “Nhìn cô ta mà suy ngẫm.”

“…”

Lý Nghiên: “Lúc nãy tôi nói gì cậu có nghe không vậy.”

“Nghe thấy rồi.”

“Lúc nãy tôi nói cô ta như thế nào.”

“… Cô ta rất giỏi làm trò, đừng có bị cô ta dắt mũi.”

Lý Nghiên miễn cưỡng xem như cô có nghe, “Nghiêm túc một chút.”

“Biết rồi.” Nguyễn Vân Kiều nói xong, suy nghĩ gì đó, lại hỏi, “Những chuyện liên quan đến đấu kiếm cậu đều nghiêm túc vậy à.”

“Cậu có ý gì.”

Nguyễn Vân Kiều nhướng nhướng mày, vẻ mặt tươi cười: “Hay là tại vì người thi đấu là tôi – bạn gái cậu, nên cậu mới nghiêm túc như vậy, ngay cả những video lúc trước cũng lôi ra.”

Lúc Lý Nghiên nghe cô nói đến hai chữ “bạn gái” thì ánh mắt khẽ động đậy, nhẹ giọng nói: “Ai cũng biết là tôi đang dạy cậu, kết quả cậu thi đấu lại đội sổ, cậu thấy thích hợp sao.”

Nguyễn Vân Kiều: “Tôi làm sao mà đội sổ được chứ! Hơn nữa trong mắt mọi người cậu chỉ dạy cho tôi có một khoảng thời gian ngắn mà thôi, tôi có đội sổ hay không thì cũng sẽ không ai đổ tội lên đầu cậu đâu.”

“Vậy cũng không được.”

Ôi, nhìn ham muốn chiến thắng của một nhà vô địch thế giới mà xem, thật đáng sợ.

Nguyễn Vân Kiều cạn lời, nói: “Được được, vậy tôi nhất định sẽ cố gắng ha, sẽ không làm thầy mất mặt.”

“Tốt nhất là vậy.”

“Sẽ vậy mà, tới lúc đó cậu tới hiện trường mà xem, xem tôi trổ tài giành lấy hạng nhất, thế nào?”

Lý Nghiên cười khẽ, đứng dậy: “Cậu đạt được giải khuyến khích thì đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Nguyễn Vân Kiều liền nói theo: “Lý Nghiên, cậu nhất định sẽ phải trả giá vì lời nói ngày hôm nay của cậu, lần này tôi mà không được hạng nhất, tôi theo họ cậu!”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu liền bị lòng bàn tay anh đè xuống, tựa như Ngũ Hành Sơn của Như Lai Phật Tổ, đè chặt lấy cô.

“Được, Lý Vân Kiều.”

“…?”

Buổi chiều tiếp tục ở lại nhà Lý Nghiên, không có Quách Mẫn Nhàn ở nhà, cô không có áp lực gì cả, chỉ chăm chỉ học hành.

Nhưng không ngờ rằng sau khi tập luyện xong đi ra cùng với Lý Nghiên, khi đi đến phòng khách, thì thấy có một người đàn ông đang ở trong phòng khách.

Ba của Lý Nghiên, Lý Kỳ An.

Khi nhìn thấy ông Nguyễn Vân Kiều có hơi ngây ra, gật đầu nhè nhẹ rồi trực tiếp rời đi. Dù đã hơn một năm trôi qua, nhưng cô vẫn không cách nào nhìn người đó một cách bình thường.

Vô cùng khó chịu.

Sau khi Nguyễn Vân Kiều rời đi, Lý Nghiên cũng không định ở lại lâu, nhưng vừa định rời đi, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa liền mở miệng.

“Con với cô bé đó vẫn còn ở bên nhau?”

Lý Nghiên quay đầu nhìn ông: “Không phải ba nhìn thấy rồi sao.”

Lý Kỳ An uống một ngụm nước, nói: “Lần trước ông ngoại hỏi mẹ con, con có bạn gái không, mẹ con nói không có. Ông ngoại con muốn giới thiệu bạn gái cho con, cho nên con với Vân Kiều, như vậy là được rồi.”

Ánh mắt Lý Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén.

Lý Kỳ An nói: “Cô ấy không hợp với con.”

“Thì sao, ba muốn tôi chia tay với Nguyễn Vân Kiều?” Lý Nghiên cười lạnh lùng, “Muốn tôi chia tay với cô ấy, là vì tôi, hay là vì chính ba.”

Bốp…

Ly thủy tinh đập mạnh lên bàn trà.

Lý Kỳ An: “Con nói lại lần nữa xem?”

Lý Nghiên vẫn bình thản: “Ba cho rằng cô ấy không thích hợp với tôi, nhưng lại cảm thấy mẹ cô ấy thích hợp với ba? Ba không thấy mình tiêu chuẩn kép quá sao?”

Lý Kỳ An sắc mặt hơi thay đổi, ông ta nói: “Ba vì con mà đã cắt đứt quan hệ với mẹ con bé, con còn nhắc tới chuyện này làm gì!”

“Ba vì tôi nên chủ động cắt đứt quan hệ, hay đối phương vì con gái nên không muốn tiếp tục, nên ba mới phải miễn cưỡng mà từ bỏ?”

Lý Kỳ An vô cùng tức giận, nhưng vì chuyện trước kia không tiện nói ra, sợ người khác nghe thấy, đành phải nhịn xuống.

Ông ta ngừng lại một lúc mới nói: “Con đừng có nhắc đến chuyện đó. Lý Nghiên, ba nhắc nhở con một câu, không phải ba muốn con làm vậy, mà là ông ngoại và mẹ con họ muốn con làm vậy, ham muốn kiểm soát của họ như thế nào đâu phải con không biết. Con có con đường mà con phải đi.”

Con đường phải đi.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn đi theo con đường phải đi, quy tắc, khuôn phép, ưu tú… không được có sai sót.

Biến số duy nhất, chính là Nguyễn Vân Kiều.

Ồn ào, bắt mắt, phô trương... Anh trơ mắt nhìn cô đột nhập vào thế giới của riêng anh.

Biến số này là đúng hay sai, nói thật, anh cũng không biết rõ.

Bởi vì giữa hai người, không có đầu đuôi lại có chút diễn kịch, thậm chí… thiếu một chút chân thành.

Nhưng mà cho dù là đúng hay sai, đều do anh lựa chọn.

Người khác, cho dù là ai, cũng không thể quyết định thay anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play