Dạo gần đây hễ rảnh rỗi là Phó Thần lại đến quán cà phê của Lâm Ngọc Yên phụ giúp, mặc dù nhân viên trong quán của cô vẫn đi làm bình thường, ở Phó Thị, Phó Hoàng lộ rõ bản chất muốn chiếm quyền, nhưng hắn là người không có năng lực nên Phó Thần cũng lười so đo với hắn. Bất kể Phó Hoàng có làm gì, miễn là không ảnh hưởng quá lớn đến Phó Thị thì Phó Thần nhắm mắt làm ngơ.

Lâm Ngọc Yên mấy hôm nay tâm trạng không tốt, điều đó hiện rõ trên nét mặt khả ái của cô. Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên không còn thân thiết như trước, nguyên nhân là gì cô cũng không rõ, chỉ biết sau cái hôm nói chuyện riêng kia thì Lâm Đình Vũ không về nhà, cũng không đến Lâm Thị. Lâm Ngọc Yên có tìm hắn mấy lần nhưng không thể nào liên lạc được.

Nhà họ Lâm chưa bao giờ xảy ra tình trạng như vậy.

"Yên Yên, mấy hôm nay em sao vậy? Suốt ngày cứ thất thần, em không khỏe sao?"

Phó Thần vừa thu dọn bàn nước cuối cùng xong liền đến gần Lâm Ngọc Yên hỏi han chăm sóc.

Quán cà phê đã đến giờ đóng cửa, mọi người ai nấy đều đang dọn dẹp.

"Tôi không sao, vẫn ổn..." Lâm Ngọc Yên thở dài: "Trong nhà đang xảy ra vài chuyện thôi."

"Là chuyện của anh trai em à? Tôi nghe Lương Tuấn nói anh trai em nhiều ngày rồi không đến Lâm Thị."

"Đúng vậy, là chuyện của anh trai tôi, nhưng không sao đâu, qua vài ngày nữa chắc anh trai tôi sẽ quay về thôi." Lâm Ngọc Yên cười gượng, cô nhìn Phó Thần thay đổi chủ đề: "Còn anh thì sao? Định đến quán tôi làm việc thật à?"

"Nếu tôi nói "đúng vậy" thì em có hoan nghênh tôi đến làm việc không?"

Phó Thần đùa cợt hỏi lại.



Chuyện của nhà họ Lâm hắn không tiện hỏi nhiều, cũng không muốn làm Lâm Ngọc Yên thêm buồn bực.

"Có chứ, tất cả mọi người đến tôi đều hoan nghênh. Nhất là khi có một nhân viên tài giỏi."

"Vậy tôi sẽ còn bám lấy em lâu đấy!" Phó Thần cười: "Vừa hay tôi có thêm cơ hội để chứng minh tình cảm của mình với em!"

"Vậy sao? Vậy tôi sẽ chờ xem!'

Lâm Ngọc Yên cười nhẹ.

Tình cảm của Phó Thần dành cho cô thế nào, cô còn không hiểu sao? Từ lúc hắn nói thích cô, tỏ rõ tình cảm với cô, theo đuổi cô là cô biết hắn thật lòng, tuy nhiên, cô hoàn toàn không có chút tình cảm nào với hắn ngoài tình bạn cả, có khi là do cô và hắn không có duyên yêu nhau cũng nên.

Lâm Ngọc Yên từ chối Phó Thần rất nhiều lần, nhưng mà hắn vẫn kiên trì không bỏ cuộc. Lâm Ngọc Yên cũng không nói đến nữa, mặc kệ Phó Thần muốn làm gì thì làm.

Thành phố Hoa lại lên đèn, hàng quán hoạt động vào buổi tối bắt đầu nhộn nhịp, trăng lên cao, sương đêm xuống lạnh, Lâm Ngọc Yên cùng Phó Thần và mấy người Thẩm Thanh Đào ngồi trong một quán ăn nhỏ để ăn khuya, đây là một quán có lịch sử lâu đời, rất nhiều ngươig biết đến.

Lâm Ngọc Yên vừa ăn vừa trầm ngâm suy nghĩ, dòng xe cộ ngoài đường tưng bừng tấp nập, tiếng nói cười trong quán ăn rộn rã, tâm trạng của Lâm Ngọc Yên vẫn không thể khá lên, cô không muốn về nhà nên cứ sau khi quán đóng cửa là cô lại mời mọi người đi ăn rồi sau đó đi lang thang rồi lại quay về cửa tiệm. Nhà họ Lâm bây giờ rất bức bối, bố mẹ và ông nội của cô vì chuyện của Lâm Đình Vũ nên không vui vẻ, lúc nào cũng phiền não, không khí gia đình ấm cúng không còn tồn tại ở nhà họ Lâm.

"Chị Ngọc Yên tạm biệt!"

Thẩm Thanh Đào và hai người kia vẫy tay tạm biệt với Lâm Ngọc Yên sau đó lên taxi về nhà trọ. Lúc này chỉ còn lại cô và Phó Thần, Lâm Ngọc Yên vốn định mở miệng nói với hắn tạm biệt, nhưng Phó Thần đã nhanh hơn cô một bước, lên tiếng:

"Lên xe đi, tôi đưa em về!"



Lúc đến đây là tất cả mọi người đi cùng xe với Phó Thần, nhưng khi về lại tách ra.

"Tôi... muốn đi dạo cho tiêu hóa, anh... về trước đi..."

"Em muốn đi dạo à? Vậy tôi đi cùng em!"

"Không cần không cần, bây giờ đã trễ lắm rồi, anh về nhà đi!"

"Em cũng biết là trễ rồi à? Một mình em đi dạo sẽ rất nguy hiểm. Yên Yên nói thật cho tôi biết đi, có phải em không muốn về nhà không?"

Bị Phó Thần nói trúng tâm sự, Lâm Ngọc Yên mím môi không đáp, mấy hôm trước cô cũng dùng cái cớ này để đuổi hắn, nhưng xem ra cái cớ này không còn dùng được nữa rồi.

"Đi, tôi đưa em đi dạo bờ biển!"

Phó Thần nắm lấy cổ tay của Lâm Ngọc Yên dẫn cô đến xe của mình. Lâm Ngọc Yên không có ý phản kháng nên rất ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, với tình cách của Phó Thần, hắn đã muốn thì dù thế nào cũng sẽ làm cho bằng được.

Lâm Ngọc Yên không hỏi cũng không nói chuyện, suốt quãng đường cô cứ im lặng, tình trạng giống hệt lần đó cô và Phó Thần cãi nhau sau khi cô biết chuyện của Lâm Đình Vũ.

Phó Thần cũng không nói nhiều, hắn tập trung lái xe đến làng chài ven biển, nơi đó cách thành phố Lâm không quá xa, hắn lái xe với tốc độ nhanh nên không bao lâu cả hai đã đến.

Phó Thần lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó cùng Lâm Ngọc Yên tản bộ dọc theo bờ cát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play