Sắc mặt của Trương Thể Loan càng tái nhợt, lần nào tính toán của cô ta cũng không thoát được lưới của Phó Thần giăng ra. Lần này nhà họ Trương được quyền tổ chức, cô ta còn nghĩ sẽ thoải mái sắp xếp mọi thứ vậy mà...
Lúc này, Trương Thể Loan không dâm ngẩng đầu cũng như không dám nhìn Lâm Ngọc Yên hay Trương Giác.
Trương Thể Loan phỏng đoán bố cô ta chắc chắn đang muốn ăn tươi nuốt sống cô ta!
"Cô Trương im lặng là đồng ý nghe ghi âm hay thừa nhận tội lỗi mình gây ra?"
Lâm Ngọc Yên mỉn cười hỏi.
Không cần Trương Thể Loan nói đáp án, mọi người đều tự động hiểu là cô ta không hề muốn nghe ghi âm và thừa nhận độc hại Lâm Ngọc Yên.
Buổi tiệc hòa giải chỉ là cái cớ!
"Cô Trương, lúc cô vu khống cho em gái tôi, cô rất mạnh miệng, tại sao bây giờ lại im lặng rồi? Cô Trương, tôi khuyên cô đừng làm chuyện xấu nữa, ông trời có mắt đó!"
Lâm Đình Vũ cười khẩy, tầm mắt của hắn bỗng di chuyển đến một người ngồi im lặng thưởng thức ly rượu đỏ, bộ dạng như đang xem kịch vui của cậu ta khiến Lâm Đình Vũ nhíu mày, hắn rất muốn đến đó túm lấy vị ảnh đế kia rồi mang đến chỗ vắng vẻ để nói chuyện.
Bao nhiêu năm rồi, dáng vẻ cợt nhã đó của hắn vẫn không hề thay đổi.
Phát hiện Lâm Đình Vũ nhìn mình, người kia nâng ly rượu làm như đang chúc mừng càng khiến Lâm Đình Vũ muốn đến đó tóm lấy hắn "tẩn" cho một trận.
"Cô Lâm, chuyện này có khi nào là hiểu lầm không?"
Trương Giác muốn cứu lại chút hình ảnh cuối cùng của nhà họ Trương, bị Trương Thể Loan làm cho ra như vậy, sau này ông ta làm sao còn mặt mũi nhìn ai.
"Trương tổng cho rằng đây là loại hiểu lầm gì? Là Trương Thể Loan không cố ý hại Yên Yên hay có người ngầm hãm hại con gái ông?" Phó Thần cười: "Trương tổng muốn bênh con thì hãy xem có đáng không đã."
Trương Giác nghe câu này của Phó Thần thì hoàn toàn im lặng.
Bản thân Phó Thần cũng không muốn hơn thua với một ông già, hắn nhớ lại lúc đi tìm Lâm Ngọc Yên theo sự chỉ dẫn của Lôi Kiêu ờ phòng camera quan sát, khi hắn tìm đến cũng là lúc Lâm Ngọc Yên đang bị dày vò.
Trong người có cùng lúc hai loại thuốc, tác dụng của cả hai loại lại mạnh nên tương khắc với nhau, nhờ vậy, Lâm Ngọc Yên đã nôn ra được mớ sau đó hắn kịp thời mang cô sang phòng khác, gọi điện cho bác sĩ rồi theo chỉ dẫn cho cô uống nhiều nước để nôn ra.
Những gì Lâm Ngọc Yên nôn ra được gói kỹ càng mang đi xét nghiệm, hiên tại Lâm Khánh Xuyên đang chờ ở bệnh viện để lấy kết quả, thuốc của Trương Thể Loan đưa lẫn thuốc Lôi Vân đều không còn để làm chứng cứ.
"Vậy có phải cô Trương im lặng là đang thừa nhận tội của mình không?"
Lâm Ngọc Yên lại cười: "Cô không nhận cũng được, dù sao mọi người đều hiểu là cô làm mà? Vậy thì bây giờ đến phiên nghị viên Lôi nhỉ?"
"Ngọc Yên, nể mặt tôi, chuyện này để nhà họ Lôi xử lý được không? Tôi cam đoan sẽ không thiên vị, sẽ cho cô đáp án rõ ràng."
Lôi Kiêu đi đến trước mặt Lâm Ngọc Yên khẩn khoản.
Bởi vì Lôi Kiêu cũng nhúng tay vào chuyện giúp đỡ, còn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện hạ độc, hạ dược nên Lâm Ngọc Yên rất cảm kích hắn. Hơn nữa sau khi Lôi Vân hạ thuốc cô thì Phó Thần cũng âm thầm làm điều tương tự với cô ta, nếu làm mọi chuyện rõ ràng thì e rằng Phó Thần cũng không tránh khỏi dính líu.
Để nhà họ Lôi tự mình xử lý, không cần biết kết quả thế nào cũng là chừa lại mặt mũi cho họ.
"Được, chuyện này tôi sẽ giao lại cho anh. Hy vọng anh sẽ cho tôi đáp án tốt."
Lâm Ngọc Yên đồng ý.
Lôi Kiêu hết sức vui mừng, hắn rất cảm kích Lâm Ngọc Yên cho nhà họ Lôi mặt mũi, mặc dù chuyện Lôi Vân đã gặp có sự nhúng tay của người khác nhưng điều đó không làm Lôi Kiêu ác cảm với Lâm Ngọc Yên, ngược lại, hắn chỉ toàn áy náy.
"Chuyện này dừng tại đây, buổi tiệc cũng nên kết thúc rồi, mọi người có thể ra về."
Phó Thần lên tiếng.
Sau khi nói xong, Phó Thần mang Lâm Ngọc Yên rời đi trước, những người còn lại cũng bắt đầu rời khỏi nhà hàng, màn kịch đặc sắc hôm nay khiến cho danh tiếng của Trương Thể Loan ngày càng tệ, đồng thời nhà họ Trương cũng thành trò cười trong mắt tất cả mọi người, ai ai cũng chờ xem Trương Giác xử lý đứa con gái này của ông ta ra sao.
Còn về Lôi Vân, nghị viên nổi tiếng lạnh lùng kiêu ngạo lại là người dẫm đãng, nhà họ Lôi cũng vì cô ta mà mất mặt không kém nhà họ Trương, nhưng mọi người lại không dám nghị luận, bàn tán nhiều, vì dù sao nhà họ Lôi cũng là chính khách, đàm tiếu quá nhiều ngược lại khiến họ chuốc họa vào thân.
Cùng lúc này tại một góc khuất của nhà hàng, Lâm Đình Vũ và vị ảnh đế ban nãy đang giằng co với nhau.
"Cố Thiên Kỳ, lần này tôi bắt được cậu rồi, cậu đừng nghĩ sẽ dễ dàng thoát khỏi tay tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT