"Phó Thần, sau anh lại nói tôi là bạn gái của anh chứ? Chúng ta rõ ràng không phải mà?"

Lâm Ngọc Yên không vui nhìn Phó Thần, hắn tự tiện xưng hô với cô trước mặt quản lý khách sạn không hay chút nào. Hiênh tại cô và hắn chỉ là bạn với nhau, nếu chuyện này đến tai Lâm Đình Vũ e là sẽ to chuyện.

"Tôi không muốn bị xem như kim chủ của Trương Thể Loan, cô ta luôn lấy quan hệ với tôi để lấy không ít tài nguyên trong công ty giải trí, mặc dù tôi giải thích nhiều lần nhưng vẫn bị hiểu lầm. Lần này đành nhờ em giúp đỡ."

Phó Thần chấp hai tay bày ra bộ dạng xin lỗi và cầu xin với Lâm Ngọc Yên, miếng keo dán Trương Thể Loan này hễ dính vào không thể gỡ.

"Nếu muốn tôi giúp anh, giả làm bạn gái của anh thì anh nên nói sớm với tôi chứ? Sao lúc nào anh cũng tự ý quyết định vậy?"

Lâm Ngọc Yên cực kỳ không vui nói.

"Xin lỗi Yên Yên, tôi cũng không muốn vậy đâu, nhưng vừa rồi tình huống cấp bách không kịp thương lượng với cô." Phó Thần dỗ ngọt: "Yên Yên đừng giận, sau này khi làm gì tôi sẽ bàn trước với em được không?"

"Anh sẽ bàn bạc với tôi sao?"

"Phải, tôi cam đoan sẽ tôn trọng ý muốn của em, không phải em nói chúng ta ngang hàng sao? Vậy nên giữa chúng ta cần có thương lượng, bàn bạc khi muốn làm chuyện gì đó."

"Lần này tôi sẽ không chấp nhất với anh, anh nhớ những gì anh nói là được."

"Tôi nhớ mà, tôi cam đoan sẽ làm theo."

Hơn ba mươi năm tồn tại trên trái đất, đây là lần đầu tiên Phó Thần vứt bỏ sự cao ngạo, xem thường người khác, ở trước mặt Lâm Ngọc Yên, hắn như một tên nhóc luôn luôn sợ bản thân làm sai bị phạt.

"Thật là... mà anh có biết rằng, anh nói tôi là bạn gái anh là đang đem phiền phức đến cho tôi không?"

Lâm Ngọc Yên thở dài nói.



"Ý em là sao?"

"Lần trước, Trương Thể Loan từng đến quán cà phê gây chuyện với tôi. Tuy là không xảy ra chuyện gì lớn nhưng cô ta sẽ không buông tha tôi đâu.

Lâm Ngọc Yên vừa nói vừa nhớ lại chuyện ở quán cà phê mấy hôm trước.

"Có tôi làm chỗ dựa cho em thì dù là cô ta hay Lôi Vân đến tìm em gây chuyện em cũng không cần sợ."

"Anh đâu thể ở cạnh tôi suốt ngày được, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

Lâm Ngọc Yên lại hỏi.

"Tôi tuyệt đối không để những thứ gọi là ngoài ý muốn xảy ra với em."

Phó Thần trấn an, không đợi Lâm Ngọc Yên nói tiếp, Phó Thần gọi cho Lương Tuấn, dặn dò hắn đảm bảo an ninh trên du thuyền, tăng cường vệ sĩ và sắp xếp tàu cứu hộ, đồng thời bố trí không ít camera giám sát ở chỗ kín đáo để phòng Trương Thể Loan giở trò.

Lâm Ngọc Yên nghe thấy Phó Thần phân phó nên cũng yên tâm. Trước khi lên du thuyền, Phó Thần còn cẩn thận cài lên áo cô camera lỗ kim và máy nghe lén đặt trong bông tai.

Khi Lâm Ngọc Yên và La Phương Mỹ đối mặt bên ngoài boong du thuyền, toàn bộ quá trình đã được ghi lại.

Trở lại thời điểm hiện tại, ngay lúc nghe Phó Thần hỏi và đưa ra điện thoại có đoạn phim đó, sắc mặt của La Phương Mỹ tái mét, cả Trương Thể Loan cũng không ngờ ngay từ đầu Phó Thần đã có sắp xếp, cũng may La Phương Mỹ không nói gì ngu ngốc nên chưa liên lụy đến cô ta.

"Chỉ một đoạn phim thì nói lên gì chứ? Biết đâu đây là dàn cảnh thì sao?"

Đường Lệ bệnh vực cho La Phương Mỹ. Cô ta không phải bạn bè với La Phương Mỹ nhưng vẫn cố gắng tẩy trắng.



"Chúng tôi dàn cảnh thế nào? Cô không nghe rõ cô ta nói gì sao?"

Phó Thần cười lạnh.

"Bây giờ bạn gái anh không có ở đây, không ai đối chứng thì không thể chứng minh là trợ lý La làm sai được."

Đường Lệ cứng miệng.

"Lại tự vả miệng mình nữa. Ban nãy là ai nói cô Lâm không ở đây thì chính là thủ phạm, bây giờ thì không có đối chứng nên không chứng minh được La Phương Mỹ hại người, Đường Lệ, cô và cô ta học cùng một trường diễn hài à?"

Lạc Hạ Tâm nhàm chán nói.

Tiếng xì xào vừa mới lặng xuống lại nổi lên, cả Đường Lệ và La Phương Mỹ đều hoảng sợ. Đường Lệ hướng ánh mắt về phía Hồng Minh Châu cầu cứu, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt của cô ta.

Ở bên này, La Phương Mỹ cũng làm điều tương tự với Trương Thể Loan.

Trương Thể Loan cố gắng kiềm chế cơn tức, cô nuôi La Phương Mỹ lâu như vậy là muốn cô ta hữu dụng một chút, lúc cần có thể ra mặt thay cô ta làm chuyện xấu. Thật không ngờ công sức cô ta bỏ ra bao nhiêu năm nay lại phí công vô ích, La Phương Mỹ ngu hớn cô ta tưởng tưởng của cô ta rất nhiều.

Lần này không được để La Phương Mỹ kéo xuống nước.

Trương Thể Loan muốn ban ân huệ cuối cùng để La Phương Mỹ bán mạng vì cô ta.

"Phó tổng, đoạn video này chỉ có một đoạn vốn không nói lên được chuyện gì, chi bằng chúng ta tìm cô Lâm trước rồi sẽ đối chất với Mỹ Mỹ, hơn nữa chị Minh Châu cũng vừa bị mất trộm, chúng ta hãy chia nhau đi vừa tìm cô Lâm vừa tìm kẻ trộm có được không?"

Trương Thể Loan đáng thuơng nhìn Phó Thần khẩn khoảng cầu xin, lúc này La Phương Mỹ cực kỳ mang ơn cô ta ra tay cứu giúp.

"Không cần tìm, tôi biết tên trộm là ai!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play