"Cảm ơn anh Lôi đã đưa tôi về."

Lâm Ngọc Yên khách sáo nói khi chiếc xe dừng lại trước nhà tổ của Lâm gia.

"Cô không cần nói chuyện khách sáo với tôi vậy đâu, cô có thể gọi tên tôi, không cần mở miệng ngậm miệng là anh Lôi đâu."

Lôi Kiêu cười nói.

"Gọi tên anh có quá bất lịch sự không?"

"Chúng ta là bạn mà, gọi tên thì có gì là không lịch sự? Cô gọi tôi Lôi Kiêu, tôi gọi cô Ngọc Yên được chứ?"

"Ừm... cũng được!"

Lâm Ngọc Yên ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp lại lời đề nghị của Lôi Kiêu. Thêm một người bạn còn hơn tăng thêm một kẻ thù, đây vốn là chuyện tốt mà nhỉ.

"Chân cô không tiện đi, để tôi đưa cô vào nhà!"

"Không cần đâu!" Lâm Ngọc Yên từ chối khi thấy Lôi Kiêu muốn mở cửa xe và có ý định bế cô vào nhà: "Tôi đã nhắn tin cho anh tôi mang giày ra cho tôi, tôi cũng không phải bị thương nặng, mang giày vào vẫn có thể tự đi."

"Vậy tôi chờ Lâm tổng ra rồi sẽ về." Lôi Kiêu không yên tâm nói: "Chân cô thật sự có thể đi lại sao?"

"Thật mà, anh xem, chỉ là mấy vết trầy thôi, tôi vẫn chạy được nữa là." Lâm Ngọc Yên mỉm cười diễn tả, sau đó, nhìn thấy bóng dáng của Lâm Đình Vũ đang đi ra trên tay còn cầm theo đôi giày liền cúi xuống cởi giày của Lôi Kiêu ra: "Cảm ơn anh cho tôi mượn giày, anh tôi đến rồi, tôi xuống xe đây."

"Từ từ đã!" Lôi Kiêu ngăn cản Lâm Ngọc Yên mở cửa xe: "Tôi phải thấy cô vào nhà thì mới yên tâm, hơn nữa tôi cũng nên chào hỏi Lâm tổng một tiếng."

Nghe Lôi Kiêu nói vậy, Lâm Ngọc Yên thấy cũng rất hợp lý, dù sao Lâm Đình Vũ và chính phủ vẫn đang hợp tác làm ăn với nhau, nếu như Lôi Kiêu đã đến rồi mà không chào hỏi Lâm Đình Vũ thì hình như không hay lắm. Lôi Kiêu có thể bị người ta đánh giá là kiêu ngạo.



"Vậy cũng được."

Lâm Ngọc Yên gật gù. Lôi Kiêu buông tay đang nắm cổ tay của Lâm Ngọc Yên ra, sau đó xuống xe, vòng qua bên kia giúp cô mở cửa. Lâm Đình Vũ cũng đã đi đến, hắn không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lôi Kiêu đi cùng với Lâm Ngọc Yên. Mặc dù em gái của hắn đã nhắn tin nói sơ lượt chuyện tối nay, còn nhờ hắn mang cho cô một đôi giày nhưng nội dung chưa hề nhắc đến sự xuất hiện của Lôi Kiêu.

Phó thị trưởng Lôi Kiêu nổi tiếng trăng hia bay bướm, mỗi ngày là một cô gái khác nhau ở bên cạnh hắn, những scandal tình ái của Lôi Kiêu tuy được Lôi gia bảo mật rất kỹ nhưng chỉ cần là người từng hợp tác với hắn ta đều biết rõ. Bản thân Lâm Đình Vũ cũng tận mắt thấy mấy lần Lôi Kiêu chơi đùa phụ nữ.

Lâm Đình Vũ không biế vì sao Lôi Kiêu và Lâm Ngọc Yên quen biết nhau, nhưng nếu hắn ta có ý đồ xấu với em gái hắn thì hắn tuyệt đối không bỏ qua. Một Phó Thần làm lãng phí thanh xuân của Lâm Ngọc Yên là đủ rồi.

"Phó thị trưởng, xin chào, cảm ơn anh đã đưa em gái tôi về nhà."

Lâm Đình Vũ chào hỏi theo phép lịch sự, hắn chau mày quan sát Lôi Kiêu tận tình chăm sóc cho Lâm Ngọc Yên, từ lúc nào mà em gái hắn trở nên dễ dãi với đàn ông như vậy.

"Lâm tổng đã lâu không gặp. Anh không cần cảm ơn tôi, đây là chuyện tôi nên làm, tôi đâu thể để Ngọc Yên một thân một mình về nhà vào buổi tối được chứ." Lôi Kiêu cười với Lâm Đình Vũ, thuận tay lấy đôi giày Lâm Đình Vũ cầm trên tay ngồi xuống mang vào cho Lâm Ngọc Yên: "Chân cô ấy có mấy vết xước, do chạy một đoạn đường dài đuổi theo tên cướp, tôi xử lý sơ bộ giúp cô ấy rồi, nhưng anh nhớ chú ý đừng để lòng bàn chân cô ấy nhiễm khuẩn."

"Tôi biết phải làm sao. Phó thị trưởng đúng là hết lòng vì dân, ngay cả chuyện giúp dân mang giày cũng làm cho dân."

Lâm Đình Vũ cố ý nói mỉa trong đó một phần là hắn muốn rạch rõ ranh giới giữa Lôi Kiêu và Lâm Ngọc Yên.

"Không phải ai tôi cũng làm như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc, Lâm tổng không thấy điều đó sao?"

"Phó thị trưởng vẫn nên tận tâm lo cho dân thì hơn." Lâm Đình Vũ đỡ Lâm Ngọc Yên đứng dậy: "Một lần nữa cảm ơn phó thị trưởng đã đưa em gái tôi về nhà."

"Tôi nói rồi, đây là trách nhiệm của tôi."

Lôi Kiêu mỉm cười duy trì thái độ cực tốt với Lâm Đình Vũ. Những gì Lâm Đình Vũ nói làm sao hắn có thể không hiểu, những kẻ như hắn và Lâm Đình Vũ lúc nào nói chuyện cũng là ba phần trắng, bảy phần ẩn ý.

"Anh, Lôi Kiêu, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?"



Lâm Ngọc Yên nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa anh trai và Lôi Kiêu, lại thấy bầu không khí không được tốt nên lên tiếng hóa giải.

"Không có gì, em đừng để tâm, vào nhà thôi."

Lâm Đình Vũ mặc kệ Lôi Kiêu còn đứng đó, hắn dìu em gái chuẩn bị vào nhà, em gái của hắn bình thường rất thông minh nhưng khi đụng đến chuyện tình cảm thì lại ngờ nghệch, hắn không thể để em gái bị nhúng chàm.

"Anh đợi một chút!" Lâm Ngọc Yên nói: "Em vẫn còn vài lời muốn nói với Lôi Kiêu."

"Gọi là phó thị trưởng, em và anh ta rất thân à? Tự ý gọi tên là không lịch sự."

Lâm Đình Vũ khó chịu khi Lâm Ngọc Yên gọi thẳng tên của Lôi Kiêu.

"Không sao, chúng tôi là bạn, gọi tên nhau cũng là bình thường đúng không Ngọc Yên."

Lôi Kiêu cười khiêu khích.

"Bạn sao?"

Lâm Đình Vũ càng nhíu mày sâu hơn.

"Đúng vậy, em và Lôi Kiêu là bạn, vào nhà em sẽ kể với anh. Lôi Kiêu, một lần nữa cảm ơn anh về mọi chuyện tối nay, khi về anh nhớ lái xe cẩn thận, chúc anh ngủ ngon."

"Tôi biết rồi, Ngọc Yên, cô cũng vậy, ngủ ngon nhé!"

Lôi Kiêu nói xong còn làm động tác mi gió, lần này hoàn toàn chọc giận Lâm Đình Vũ đang ở bên cạnh, không chờ hắn ta nổi giận, Lôi Kiêu liền lên xe và rời đi, nhìn thái độ của anh trai Lâm Ngọc Yên dành cho hắn, Lôi Kiêu đoán con đường theo đuổi tiểu tiên nữ trong lòng hắn sẽ rất vấ vẻ, thật ra điều này cũng là xứng đáng, ai kêu bình thường hắn lăng nhăng như vậy, lần này hắn phải làm người tử tế để Lâm gia có cái nhìn về hắn tốt hơn.

Lôi Kiêu càng nghĩ càng vui vẻ, hắn vừa lái xe vừa huýt sáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play