"Nếu anh tốt với tôi như vậy, tại sao lại không nói chuyện anh có chứng cứ chứng minh anh tôi bị oan?"

Lâm Ngọc Yên lạnh nhạt hỏi, nụ cười trên mặt Phó Thần cứng lại, sắc mặt đang vui vẻ của hắn bỗng thay đổi, đôi mắt trở nên thâm trầm, hắn bỏ chén cơm xuống chống tay nghiêm nghị đôi diện với Lâm Ngọc Yên đang chất vấn.

"Lôi Vân nói với em sao?"

"Đúng vậy." Lâm Ngọc Yên hít thở thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh: "Cô ta nói với tôi, anh không chịu cứu anh tôi, rốt cuộc anh có âm mưu gì vậy?"

Không đợi Phó Thần trả lời, Lâm Ngọc Yên tự giễu: "Muốn ép buộc ở bên anh phải không? Phó Thần, anh có thấy chuyện này rất nực cười không? Trước kia anh cưới tôi, đến mặt tôi cũng không nhìn, nhà cũng không về, nói chuyện với tôi cũng không muốn. Nhưng bây giờ vì tôi cứu anh nên anh chú ý đến sự tồn tại của tôi? Rồi lại muốn tôi suốt ngày vây quanh anh hầu hạ anh? Phó Thần, tuy Lâm gia chúng tôi địa vị thấp hơn Phó gia nhưng tôi và anh đều là người trời sinh lành lặn, có suy nghĩ, cảm xúc giống nhau, chúng ta ngang hàng không có chuyện tôi bắt buộc phải làm người ở cho anh. Anh mau giao chứng cớ cho cảnh sát, để tôi còn cứu anh trai tôi."

"Nói xong rồi?"

Phó Thần lạnh nhạt, hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Yên đàn phần nộ, dùng sức ghì chặt cô vào lòng, Lâm Ngọc Yên bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, cô kháng cự nhưng sức của Phó Thần lớn hơn cô nhiều, hắn chỉ cần một tay là có thể khóa chặt cơ thể bé nhỏ của cô.

Mặc kệ Lâm Ngọc Yên vùng vẫy thế nào, Phó Thần vẫn giữ chặt: "Vốn dĩ còn định xem biểu hiện của em mấy ngày tới, nhưng bây giờ thì không cần nữa nhỉ? Muốn có chứng cứ sao? Em đừng nằm mơ. Phó Thần này không làm chuyện lỗ vốn, tôi tốt với em, em không chấp nhận thì hãy tự cứu anh trai em đi. Chẳng phải Lôi Vân nói với em sao? Đi cầu xin cô ta đi, biết đâu cô ta nương tay đấy! À, nhưng cô ta lại cực kỳ căm ghét bất kỳ cô gái nào bên cạnh tôi, em xuất hiện không chừng sẽ làm cô ta phát điên đẩy nhanh việc xử tội Lâm Đình Vũ."

"Rốt cuộc anh muốn thế nào mới buông tha anh trai tôi?"

Lâm Ngọc Yên nghẹn giọng, cô không thể chống cự lại Phó Thần, đành để hắn xúc phạm bản thân.

"Muốn thế nào à?" Phó Thần cười: "Đột nhiên tôi muốn rất thử cảm giác ngủ với vợ cũ là như thế nào!"



"Anh... đồ đê tiện!" Lâm Ngọc Yên lại ra sức vùng vẫy: "Anh mau thả tôi ra."

"Thả sao? Được thôi."

Nói đoạn, Phó Thần nới lỏng cánh tay đang ôm lấy Lâm Ngọc Yên, không còn bị giữ chặt, Lâm Ngọc Yên đẩy Phó Thần ra muốn chạy khỏi biệt thự, nhưng chưa chạy được mấy bước, cô đã bị hắn bắt lại, đẩy ngã xuống sofa phòng khách, thân hình cao lớn của Phó Thần phủ lên người Lâm Ngọc Yên.

"Thấy không? Cho dù tôi có cho em chạy, em cũng không thoát khỏi tay tôi." Phó Thần bắt lấy hai tay của Lâm Ngọc Yên để lên trên: "Yên Yên, không phải tôi từng nói sau? Khiến tôi hài lòng tôi sẽ buông tha Lâm Đình Vũ, lúc trước tôu chưa từng nghĩ đến xác thịt với em nhưng bây giờ lại muốn thay đổi."

"Phó Thần, nếu một bên không đồng ý thì đó là cưỡng bức, anh không muốn bản thân phải vào tù làm bạn với anh tôi vì tội danh này phải không?"

Lâm Ngọc Yên chống cự, có vũng vẫy thế nào cô cũng thể thoát khỏi Phó Thần, hai cánh tay bị bàn tay của hắn chế trụ đau đớn, sức lực để chống trả cũng không còn được bao nhiêu, Phó Thần rất mạnh bạo còn cô lại vô cùng yếu ớt.

"Ha, em uy hiếp tôi?" Phó Thần cười nhạt: "Vậy để tôi trải qua một đêm vui vẻ trước đã. Yên Yên của tôi, để xem em có thể làm tôi hài lòng được bao nhiêu để cứu anh trai em."

Nói xong, Phó Thần cúi xuống hôn vào cổ của Lâm Ngọc Yên, thật sự hắn cũng không muốn cùng cô xảy ra chuyện kia, hắn còn tính toán khác nên tạm thời chưa thể cứu Lâm Đình Vũ.

Phó Thần biết Lâm Ngọc Yên đã bị Lôi Vân kích động thành công, mong muốn cứu anh trai luôn là chuyện cô đang nổ lực để đạt được, hắn rất khâm phục ý chí này của cô nhưng so với những gì hắn đang dự tính thì không thể lưỡng toàn kỳ mỹ.

Lâm Ngọc Yên chưa bao giờ bị người khác xúc phạm thân thể, cô càng ra sức chống cự, Phó Thần càng điên cuồng, hắn xé rách cổ áo của cô, sau đó tiếp tục hôn lên xương quai xanh, những nơi môi hắn di chuyển đều để lại dấu vết xanh tím.



Ngay lúc này nếu có một con dao, Lâm Ngọc Yên sẽ không do dự cầm lấy giết chết hắn.

"Không chống cự nữa à?"

Phó Thần đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Lâm Ngọc Yên đang chịu uất ức, mặc dù đôi mắt cô đã đẫm lệ nhưng vẫn không khóc lóc cầu xin.

"Sao hả? Không vừa ý anh sao?" Lâm Ngọc Yên cười khinh: "Nào có giỏi thì anh cưỡng bức tôi xem? Tôi sẽ không chống cự nhưng có thể đảm bảo, sau khi anh xong việc, tôi sẽ đến Phó Thị trong tình trạng này, nhảy từ tầng cao nhất xuống, tôi không tin pháp luật không làm gì được anh, thì miệng đời sẽ buông tha anh. Lâm Ngọc Yên này nói được làm được."

"Em dám sao?"

"Anh có thể thử xem."

Lâm Ngọc Yên rất kiên cường, điều này Phó Thần có thể thấy được, những gì cô nói cũng không phải đùa cợt, bản thân hắn chưa từng nghĩ sẽ đi quá giới hạn với cô, nên cõ lẽ dừng lại ở đây là được rồi. Tuy nhiên hắn sẽ không để Lâm Ngọc Yên đắc ý.

"Được, vậy tôi cũng xem xem, sau khi em chết không đối chứng, tôi sẽ nói là do em quyến rũ tôi không thành nên mới giả vờ bị cưỡng bức nên tự sát, tôi có thể làm giả chứng cớ, có thể khiến Lâm gia không ngóc đầu được sau khi em chết, càng có khả năng khiến Lâm Đình Vũ bồi tán với em." Phó Thần đỡ Lâm Ngọc Yên ngồi dậy giúp cô chỉnh lại quần áo: "Yên Yên của tôi, trước giờ người uy hiếp tôi nhiều không đếm xuể, nhưng chưa có ai thành công, Phó Thần này nếu dễ dàng bị người khác khống chế thì cả thành phố Hoa, cả nước này đã không nghe đến tên tôi liền sợ hãi."

"Yên Yên của tôi, lúc tôi còn đối xử dịu dàng với em thì em nên cảm thấy vui mừng, vì em là người đầu tiên khiến tôi nhẫn nhịn đấy!""Vui mừng sao? Phó Thần, biệt đãi này của anh, tôi không dám nhận, anh không cứu anh tôi, tôi sẽ tự tìm cách, tôi cũng sẽ không ở đây nữa, những gì hôm nay anh làm với tôi chính thức cắt đứt chút quan hệ còn sót lại của chúng ta rồi."

Lâm Ngọc Yên nói xong liền đứng lên muốn ra khỏi biệt thự.

"Muốn đi? Tôi đã cho em đi chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play