"Hôm nay em định tu hành à?"

Phó Thần vừa xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng kinh Phật vang vọng, hắn đi vào nhà bếp lại thấy Lâm Ngọc Yên chuẩn bị một bàn đồ chay, trong lòng hắn không khỏi nhịn cười, có lẽ tối qua hắn đã khiến cô nghĩ hắn là người có tâm địa bất chính, dâm tà háo sắc nên cô muốn hắn phải tịnh tâm.

Chuyện tối qua bản thân Phó Thân cũng cảm thấy hắn đi quá giới hạn trong mối quan hệ hiện tại, lúc đó chỉ muốn trêu chọc cô một chút không ngờ lại thành ra như vậy. Suốt đêm hắn cứ trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ đến đôi môi mềm mại của cô trong lòng lại ngứa ngáy.

"Trong nhà có người đến thời kỳ cần tìm bạn tình nên tôi muốn người đó tâm thanh tịnh lại, kẻo gặp ai cũng quấy rối sẽ tội nghiệp cho mấy cô gái ngoài kia."

Lâm Ngọc Yên đặt món cuối lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế không thèm nhìn Phó Thần cao giọng mỉa mai.

"Ồ, em nói bản thân mình à?"

Phó Thần làm như không hiểu, hắn gắp thức ăn chay bỏ vào chén, tay nghề của Lâm Ngọc Yên quả thực rất tốt, dù là đồ chay nhưng nhìn bên ngoài không khác gì mấy món mặn, nhất là món cà ri.

"Tôi nói anh đó!" Lâm Ngọc Yên trừng mắt: "Phó tổng đã cao tuổi, lại thường xuyên cấm dục nên khó tránh chuyện muốn tìm đối tượng phát tiết. Tôi cho anh nghe kinh Phật, ăn đồ ăn chay để anh tịnh tâm của mình lại, à hay là tôi đọc kinh cho anh nghe nhỉ: Quán tự tại bồ tát, thành tâm bát nhã ba la mật đa, sắc tức thị không, không tức thị sắc..."

Lâm Ngọc Yên nói một tràng, Phó Thần vừa ăn vừa nghe cô nói đến không nhịn được phải cười lớn.

"Vợ cũ của tôi, em hài hước thật đấy!" Phó Thần nhận xét: "Nếu biết em đáng yêu như vậy thì tôi đã quan tâm đến em rồi. Sẽ không để em ở đây buồn tẻ đến hai năm."

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi thấy bây giờ tôi vẫn rất tốt, trước kia tôi cũng không buồn tẻ hay lẻ loi." Lâm Ngọc Yên cười: "Trong biệt thự có rất nhiều người để tôi bầu bạn, thêm anh hay không cũng không làm tôi mất đi kỷ niệm khi còn ở đây."

"Nói vậy em không sợ làm tôi đau lòng à?"

"Anh chưa từng nghĩ cho tôi thì sao tôi phải nghĩ cho anh?"



Nghe Lâm Ngọc Yên hỏi, Phó Thần dừng đũa lại, cô nói không sai, hắn từng không quan tâm đến cô, xem cô như vô hình, hắn khiến cô đau lòng thương tâm không ít, thì bây giờ hắn có tư cách gì muốn cô đừng làm hắn tổn thương? Rõ ràng là hắn tự làm tự chịu.

"Anh im lặng nghĩa là bị tôi nói trúng rồi?" Lâm Ngọc Yên dò hỏi, xong, cô cũng mỉm cười: "Chuyện cũng đã qua rồi, như tôi đã nói là tôi sẽ không tính toán, bây giờ trong lòng tôi chỉ quan tâm đến chuyện anh trai tôi, hy vọng anh có thể mở lòng tha cho anh ấy."

"Chuyện của Lâm Đình Vũ phải xem biểu hiện của em, tôi đã nói rồi mà, em khiến tôi hài lòng, tôi sẽ bỏ qua cho hắn." Phó Thần gác đũa, hắn lấy giấy ăn lau miệng và uống cạn tách cà phê: "Bữa trưa tôi muốn ăn bò bít tết chín bảy phần, em nhớ mang đến Phó Thị."

"Hôm qua có người nói với tôi không ăn thịt bò mà nhỉ?" Lâm Ngọc Yên biết hắn muốn đổi chủ đề nên cũng không tiếp tục: "Phó tổng thay đổi còn nhanh hơn là lật sách."

"Có yêu thích thứ gì hay không là do tôi quyết định, không phải em nói khích tôi thì tôi sẽ làm ngược lại." Phó Thần chỉnh lại tay áo: "Nhớ là mang đến đúng giờ trưa, tôi đói sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, đến lúc đó tôi lại đưa ra quyết định gì thì bản thân tôi cũng không biết đâu."

Phó Thần đến gần Lâm Ngọc Yên đang ngầm tức giận, hắn cầm lấy một lọn tóc nhỏ xõa phía trước quấn nhẹ vào ngón trỏ: "Lưu Tùng sẽ đến đón em nên em không cần lo sẽ không thể đến Phó Thị. Trong tủ lạnh có đầy đủ đồ tươi sống, em muốn ăn gì có thể tự chọn. Buổi tối tôi về sẽ đưa em đi ngắm cảnh đêm."

"Tôi biết rồi, Phó tổng, chúng ta không có quan hệ gì, mong anh tự trọng."

Lâm Ngọc Yên xoay mặt ra chỗ khác bực dọc nói.

"Chuyện đó không nói trước được. Tôi đi làm đây."

Sáng nay hắn có cuộc họp quan trọng với Trịnh Thị và phó tổng của Lâm Thị, tất nhiên là liên quan đến chuyện của Lâm Đình Vũ, chứng cứ trên trời rơi xuống kia cần giải quyết càng nhanh càng tốt. Hắn phải xác định là ai muốn dồn Lâm Đình Vũ vào chỗ chết.

Lương Tuấn đang dùng hết các mối quan hệ để tìm hiểu, trợ lý của hắn đã thức suốt đêm xem video phân tích. Lương Tuấn là người có khả năng quan sát tỉ mỉ, những chuyện tìm sơ hở thế này là sở trường của hắn ta. Mặc đu muốn mượn chuyện này làm khó vợ cũ, nhưng khiến Lâm Đình Vũ thật sự bị đưa ra làm bia đỡ đạn thì hắn sẽ không người kia được toại nguyện.

Lâm Ngọc Yên không trả lời, hắn cũng không muốn đôi co với cô nên cầm lấy áo vest đi khỏi.

Lâm Ngọc Yên ngồi ở bàn ăn cố gắng nuốt trôi cơn giận, vì anh trai, vì mẹ và vì Lâm gia, cô phải nhịn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play