Mười giờ tối.

Bữa tiệc thọ diễn ra suông sẻ, khách khứa đã dần thưa thớt, những người còn nán lại đều là người thân quen với ông cụ Phó để trò chuyện với ông. Mặc dù đã cao tuổi nhưng ông cụ Phó vẫn có thể thức khuya để nói chuyện đến sáng.

Phó Thần đi đi lại lại tìm kiếm Lâm Ngọc Yên, hắn vừa xã giao xong với các đối tác và một số lãnh đạo của các công ty lớn trong nước, buổi xã giao lâu hơn hắn nghĩ vì vậy mà thời gian ở cạnh Lâm Ngọc Yên chỉ có lúc đầu, sau khi khiêu vũ với cô xong thì cả hai hoàn toàn tách nhau ra, ban nãy hắn có thấy cô và Lôi Kiêu chuyện trò vui vẻ, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, người có mắt đều nhìn ra được Lôi Kiêu có tình ý với Lâm Ngọc Yên dù hắn sắp kết hôn với người khác.

Qua một lúc thấy hai người họ mỗi người một hướng Phó Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết Lâm Ngọc Yên đã đi đâu nhưng chắc chắn cô vẫn còn ở nhà cũ Phó gia, anh em Lâm Đình Vũ đang chờ đưa cô về nhà, Phó Thần muốn tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại để nói chuyện với cô mấy câu.

Đột nhiên.

Một tiếng hét lớn làm Phó Thần dừng bước, đồng thời cũng gây sự chú ý đến tất cả mọi người có mặt. Tiếng hét ấy phát ra ở lầu hai, Phó Thần vội vã chạy lên trên đó.

Tình huống này hệt như lần trước Trương Thể Loan mở tiệc, Phó Thần không thấy cô ta hay Lôi Vân lảng vảng quanh Lâm Ngọc Yên nên cũng suýt quên mất bữa tiệc này còn có sự xuất hiện của hai người họ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Phó Thần túm lấy hầu gái đứng trước cửa gấp gáp hỏi.

"Nhị... nhị thiếu gia... bên trong đó..."

Người hầu lắp bắp sợ hãi nói không thành tiếng, cô ta run rẩy chỉ tay vào bên trong phòng, cảnh tưởng bên trong đó vô cùng đáng sợ. Trương Thể Loan nằm trên một vũng máu lớn, trên bụng còn ghim một con dao gọt trái cây, bên cạnh cô ta là Lâm Ngọc Yên đang ngất xỉu.

"Yên Yên!"

Phó Thần hốt hoảng chạy đến bên canhj Lâm Ngọc Yên nâng cô dậy, hắn kiểm tra hơi thở, thấy cô chỉ bị ngất đi liền thở phào nhẹ nhõm.



"Mau gọi cấp cứu và cảnh sát! Đi mau đi!"

Phó Thần lại quay sang hét lớn với hầu gái vẫn chưa hoàn hồn.

Cô hầu kia dạ dạ vâng vâng rồi lật đật chạy xuống phòng khách gọi điện thoại.

Hiện trường lúc này đã đông người, ông cụ Phó trông thấy quang cảnh bên trong căn phòng hoảng sở xém ngất xỉu.

Những người lớn trong nhà họ Phó vội dìu ông cụ xuống dưới, đám đông cũng dần tản ra khi Phó Thần mang Lâm Ngọc Yên ra ngoài, trước đó hắn không quên căn dặn Lâm Đình Vũ canh chừng hiện trường vụ án.

Ở nơi này, ngoại trừ Lương Tuấn, Phó Thần chỉ tin tưởng anh em nhà họ Lâm.

Phó Thần đưa Lâm Ngọc Yên vào phòng của hắn ở cùng tầng, cố gắng lay tỉnh cô, hắn không biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào hiện trường phòng khách, Phó Thần đoán đã có một vụ ẩu đả xảy ra, vật dụng trong phòng lộn xộn, không hề gọn gàng như hiện trạng vốn có của nó.

"Yên Yên, em mau tỉnh lại đi Yên Yên!"

Phó Thần vẩy vẩy nước vào mặt của Lâm Ngọc Yên, vừa vẩy nước vừa hấp tấp gọi cô tỉnh lại.

"Ưm..."

Cuối cùng Lâm Ngọc Yên cũng có phản ứng, mi mắt của cô động đậy, chớp mấy cái để tiếp thu ánh sáng trong phòng sau đó hoàn toàn mở ra đối diện với trần nhà lạnh lẽo.

"Yên Yên, em thấy thế nào rồi? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Phó Thần gấp gáp khi thấy Lâm Ngọc Yên ngồi dậy.

Có trời mới biết hắn đang sợ hãi thế nào nếu như Lâm Ngọc Yên vướn vào một vuu án mạng.

Tâm trí của Lâm Ngọc Yên chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn Phó Thần rồi lại nhìn căn phòng vừa xa lạ vừa ấm áp. Mất một lúc lâu cô mới định hình được mình đang ở đâu và khi nãy xảy ra chuyện gì.



"Phó Thần, mau gọi cấp cứu, lúc nãy tôi thấy cô Trương nằm trên vũng máu lớn rất đáng sợ!"

"Tôi đã gọi cảnh sát và cấp cứu rồi, họ sẽ đến đây ngay, em nói cho tôi biết tại sao em lại có mặt ở đó, còn ngấy xỉu bên cạnh cô ta nữa?"

Phó Thần vừa trấn an vừa gặng hỏi.

Hắn cần biết chuyện trước khi Lâm Ngọc Yên bị cảnh sát thẩm vấn, lần này bất kể cô có thế nào hắn cũng phải chuẩn bị luật sư và dùng mối quan hệ để cô không bị giam giữ với tư cách là người bị tình nghi.

"Tại sao tôi ở đó hả? Không phải anh nhờ người hầu gọi tôi lên đó sao? Khi tôi mở cửa phòng đi vào thì bên trong rất tối, vừa mở đèn lên thì thấy cô Trương đã nằm ở đó rồi, tôi muốn hét lớn nhưng sau đó lại bị thứ gì đó đập mạnh vào đầu ngất xỉu. Kế tiếp là khi tôi tỉnh dậy thấy anh ở trước mặt tôi."

Lâm Ngọc Yên khó khăn hồi tưởng lại.

Có một số đoạn ký ức cô không nhớ rõ lắm nhưng đại khái là như những gì cô vừa mới nói. Lúc nghe người hầu kia nói Phó Thần muốn gặp riêng cô, cô đã thấy có gì đó kỳ lạ, không ổn nhưng do chủ quan nên đi theo người hầu đó, khi đứng trước cửa phòng thì người hầu kia đã đi đâu mất.

"Em có chắc chắn bản thân không hề xảy ra ẩu đả hay cãi vả với Trương Thể Loan không? Người hầu em nói trông như thế nào? Em còn nhớ rõ mặt kẻ ấy chứ?"

Phó Thần lại tiếp tục chất vấn.

"Không có, lúc tôi đến là cô Trương đã nằm ở đó rồi, người hầu kia rất lạ mặt, ít nhất là lúc tôi lui tới nhà cũ chưa từng gặp, nhà cũ có tuyển người hầu mới hay không thì tôi không biết. Nhưng gặp lại chắc là tôi sẽ nhận ra." Lâm Ngọc Yên dừng lại một chút, ngập ngừng dò hỏi: "Chắc không phải là anh nghĩ tôi..."

"Tôi tin em, tôi chỉ muốn biết chuyện trước khi cảnh sát thẩm vấn em thôi. Đừng lo lắng, có tôi ở đây, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."

Phó Thần nắm chặt tay của Lâm Ngọc Yên.

Lâm Ngọc Yên định nói gì đó với hắn thì bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân, tiếp đó là cảnh sát Diệp cùng đồng nghiệp tiến vào phòng, đứng trước mặt của Lâm Ngọc Yên nghiêm nghị:

"Cô Lâm, chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến một vụ làm người khác bị thương nặng, bây giờ mời cô theo chúng tôi đến sở cảnh sát hợp tác điều tra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play