Khi La Mẫn Tuyên được Tô Hữu Duy bế vào xe đưa dâu thì cô đã ngủ rồi.
Cảm giác mệt mỏi đánh úp khiến cô sụp đổ, cứ dựa vào người anh mà ngủ.
Hơi thở đều đều mà nóng hổi phả vào ngực anh ngứa ngáy vô cùng.
Tô Hữu Duy sờ trán cô - hình như lại sốt rồi.
Từ lúc gặp cô ở đoàn làm phim cho tới ngày diễn ra hôn lễ còn chưa tới một tuần.
Thời điểm ở đoàn phim ngâm nước trong bồn tắm cô đã ngã bệnh rồi, mấy hôm nay còn tất bật cho hôn lễ chắc hẳn cơ thể đã đến cực hạn.
Anh quá gấp gáp với hôn lễ này sợ cô lại rời xa anh lần nữa nên đã xem nhẹ sự yếu ớt của cô.
Cô gái này lúc nào cũng tỏ ra bản thân vui vẻ, mạnh mẽ nhưng bên trong chỉ là một lớp thủy tinh mỏng tang đụng một cái là vỡ tan tành.
Tô Hữu Duy vừa đau lòng vừa tự trách, anh không dám ôm cô quá chặt sợ cô sẽ không thoải mái.
Chẳng biết là do lạnh hay vì lí do nào đó, cô đột nhiên nép sát vào ngực anh, vùi đầu vào hổm vai Tô Hữu Duy.Tô Hữu Duy trở nên căng thẳng, anh dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, người trong lòng còn là người mình yêu suốt nhiều năm nên không tránh khỏi việc cơ thể có chút phản ứng khác lạ.
Anh luôn cảm thấy sức chịu đựng của bản thân rất tốt, nhưng đối mặt với cô anh lại hoàn toàn bất khả kháng.
Anh có khát khao mãnh liệt với La Mẫn Tuyên, thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy cô, muốn dung nạp cô vào cơ thể mình.
Như vậy có phải hơi biến thái không? Cô sẽ sợ anh sao?
Cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, Tô Hữu Duy thổn thức một hồi tim đập nhanh bất thường.
Sao lại đẹp thế nhỉ? Mi vừa cong vừa dày như cánh quạt nhỏ.
Mũi cao thẳng tắp.
Môi căng mọng phấn nộn có chút khô khốc.
Hôn một chút, một chút chắc cũng không sao dù sao cô ấy cũng đang ngủ.
Nghĩ thế Tô Hữu Duy ngập ngừng đặt môi xuống, môi anh lành lạnh chạm vào môi cô có chút nóng ngay lập tức dòng điện chạy khắp sống lưng anh.
Xúc cảm mới lạ này khiến Tô Hữu Duy hứng thú, từ chạm nhẹ chuyển sang **** *** môi cô.
Ngọt ngào hơn cả kẹo đường, gây nghiện hơn bất kì chất kích thích nào trên đời này.
Bác lái xe thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu nhìn thấy hành động thân mật của ông chủ mà cảm khái: tình cảm giữa ông chủ và phu nhân thật tốt, mới cưới đã ngọt ngào thế này về sau chắc chắn sẽ càng hạnh phúc.
Tô Hữu Duy càng hôn càng nghiện, cứ dây dưa với bờ môi đỏ mọng của cô, son môi dây vào môi mình cũng không biết.
Chốc chốc lại nựng má, sờ mũi, vuốt tóc cô mãi đến khi cô khó chịu cau mày anh mới ngượng ngùng dừng hành động khám phá của mình.
Suốt cả quãng đường Tô Hữu Duy đều là bộ dạng trầm mê nhìn gương mặt La Mẫn Tuyên, cánh tay ôm cô đã tê rần cũng nhất quyết không thả ra.
Bác lái xe đã dừng được mấy phút rồi nhưng phía Tô Hữu Duy vẫn không có động tĩnh ông đành lên tiếng.
“Ông chủ, tới nơi rồi.”
Tô Hữu Duy gật đầu, đợi tài xế mở cửa mới ôm La Mẫn Tuyên đi vào biệt thự.
Biệt thứ rất lớn thiết kế theo kiểu kiến trúc nghệ thuật Pháp đều là thứ mà La Mẫn Tuyên thích.
Lớn là thế nhưng bên trong chỉ có vài người giúp việc.
Tô Hữu Duy thích yên tĩnh, bình thường nếu không có chuyện gì cần thiết anh đều cho người giúp việc về nhà không cần phải ở trong biệt thự 24/24.
Anh mở cửa phòng tân hôn, căn phòng trang trí lộng lẫy, xung quanh rải đầy hoa hồng.
Đầu giường còn treo ảnh cưới của hai người.
Tô Hữu Duy cuối cùng cũng rước được người trong lòng bằng cách hơi xấu xa.
Lợi dụng gia can La gia đang bất ổn, khi mà La Bình còn phải tạo dựng lý do hợp lý về việc đưa mẹ con Châu Ngọc Mai về nhà Tô Hữu Duy dùng thế lực của mình ảnh hưởng đến La thị, La gia dù sao chỉ là nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây tuy thời gian La thị ra đời sớm hơn tập đoàn Tô Tuyên nhưng so về quy mô cũng như sự phát triển thì thực sự kém xa.
Với thủ đoạn ma quỷ của Tô Hữu Duy, tập đoàn Tô Tuyên đã lân la khắp mọi lĩnh vực, đưa cả cành ô liu ra nước ngoài.
Vậy nên việc chèn ép La thị chỉ trong tầm tay.
Chỉ trong vòng hơn hai tháng cổ phiếu La thị tuột dốc không phanh, các cổ đông trong công ty đua nhau bán cổ phần.
La thị đứng trên bờ vực phá sản, lúc này Tô Hữu Duy lại đứng ra như Quan Thế Âm Bồ Tát cứu thế hợp tác cùng La Bình.
Đổi lại La Bình phải gả La Mẫn Tuyên cho anh.
La Bình đương nhiên đồng ý.
La Mẫn Tuyên ban đầu còn kịch liệt phản đối nhưng đứng trước căn bệnh của mẹ cùng sự vô tâm tàn nhẫn của La Bình cô cuối cùng cũng đồng ý.
Kết hôn mà thôi còn làm phu nhân nhà giàu cô sợ gì chứ?
Tô Hữu Duy nghĩ mà thở dài, nếu cô biết mọi chuyện đều là âm mưu của anh cô nhất định sẽ hận anh.
Dù sao người cô yêu cũng là Tiêu Thái Liêm chứ không phải là Tô Hữu Duy.
Đặt La Mẫn Tuyên lên chiếc giường êm ái, phát hiện cơ thể cô ngày càng nóng, mặt cũng đã ửng đỏ.
Tô Hữu Duy làm gì có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh chứ.
Anh bắt đầu lóng ngóng tay chân hết cách đành gọi cho Phí Dương.
Phí Dương cả ngày hôm nay đều làm chân chạy cho hôn lễ của Tô Hữu Duy mệt đến chết đi sống lại đang trên giường ngủ con giấc thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn tên cuộc gọi nhấp nháy trên màn hình Phí Dương giận điên người, bắt máy liền hét.
“Con mẹ nhà cậu, kiếp trước tôi thiếu nợ cậu đúng không? Động phòng hoa chúc tìm bác sĩ tâm lý làm gì hả?”
Tô Hữu Duy không thèm để tâm đến sự tức giận của Phí Dương, anh thấp giọng có chút lo lắng nói:
“Cô ấy sốt rồi!”
“Đờ mờ, sốt thì cậu đưa cô ấy đi bệnh viện chứ không phải gọi cho bác sĩ tâm lý.
Are you ok?”
“Mẫn Tuyên ghét bệnh viện.”
“Ok, tôi thua, bạn đã thắng.” Phí Dương bất lực: “Ông cố của tôi ơi, cậu đã 27 tuổi rồi đó, vợ sốt cũng không biết làm cách nào sao?”
Tô Hữu Duy im lặng, anh quả thật không biết.
Anh rất ít khi đổ bệnh cho dù có cũng không đi bệnh viện hay uống thuốc chỉ ngủ vài giấc là hết.
“Trước tiên dùng nước ấm lau người cho cô ấy, sau đó mua miếng dán hạ sốt với thuốc là được.
Nếu còn không hạ sốt thì nên đưa vợ cậu đi bệnh viện.”
“Ồ, cảm ơn!” Nói xong Tô Hữu Duy liền cúp máy.
Phí Dương ở đầu giây bên kia giận đến bật cười, ném điện thoại sang một góc rồi chùm chăn ngủ luôn.
Tô Hữu Duy lại gặp một thử thách mới - chiếc váy cưới trên người La Mẫn Tuyên.
Có đều đầu óc Tô Hữu Duy đã tỉnh táo lại, anh nhờ người giúp việc thay cho cô bộ quần áo thoải mái, giúp cô lau người bằng nước ấm.
Đợi người đưa thuốc và miếng dán hạ sốt đến thì cô cũng đã thay xong chiếc váy ngủ ở nhà.
Làn da trắng ngần dưới ánh đèn ngủ càng đẹp như châu như ngọc làm người ta không dời nổi mắt.
Tô Hữu Duy hít sâu, dán miếng hạ sốt cho cô rồi ngồi chờ bên cạnh.
Nhìn thấy môi cô khô khốc thì đút nước cho cô uống sau đó nhân cơ hội nựng mặt cô một phen.
Đồng hồ quả lắc treo trên tường cứ vang tích tắc.
Chẳng biết qua bao lâu Tô Hữu Duy mệt mỏi tựa đầu giường ngủ mất, tay còn đang sờ mặt La Mẫn Tuyên..