Chương 44:


“...!Nhưng đột nhiên, giông bão nổi lên.

Nàng tiên cá không rời mắt khỏi hoàng tử nên thấy chàng bị ngã xuống biển.

Nàng vội bơi đến và kịp cứu chàng.

Nàng ôm chàng...”
Tô Hữu Duy đang đọc chăm chú thì bị tiếng chuông điện thoại của La Mẫn Tuyên làm gián đoạn.

La Mẫn Tuyên trở mình cầm điện thoại lên xem.
Con bà nó, giờ này Hứa Nhất Vĩ gọi cô làm gì? Lại lén nhìn qua Tô Hữu Duy, anh giả vờ như không quan tâm nhưng đuôi mắt lại chếch về phía cô.

La Mẫn Tuyên thở dài trong lòng.

Nếu bây giờ cô cúp điện thoại chắc chắn sẽ bị anh nghĩ là có chuyện mờ ám không cho người khác biết.
Tên này tính chiếm hữu cao như vậy không làm trận làm thượng với cô mới lạ.

Thế nên La Mẫn Tuyên quyết định bắt máy.
“Có chuyện gì thế?” Cô dùng tông giọng bình thường nhất có thể hỏi đối phương.
Hứa Nhất Vĩ nhất thời trầm mặc, khoảng 1 phút sau mới khó khăn xác nhận thông tin mình điều tra được: “La Mẫn Tuyên...!em...!kết hôn rồi sao?”
La Mẫn Tuyên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh trong đầu đã tường tận.

Hôn lễ của cô và Tô Hữu Duy, Hứa gia có tham gia hiện giờ Hứa Nhất Vĩ biết cũng không có gì lạ.
Cô chọt chọt lồng ngực Tô Hữu Duy, thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, em kết hôn rồi.” Da thịt của ai kia đang căng cứng liền mềm xuống.

Hứa Nhất Vĩ bên kia chậm rãi rút ra một điếu thuốc, châm lửa: “Chồng của em là Tô Hữu Duy sao?”
La Mẫn Tuyên ngước mắt nhìn anh, mắt cong cong: “Phải, chồng của em là Tô Hữu Duy!”
Điếu thuốc lập lòe trong đêm đen, Hứa Nhất Vĩ hít một hơi lại thở ra: “Bé con, anh hiểu rồi!”
“Anh đã biết rồi thì em nói luôn.

Em đang mang thai!” Lúc cô nói câu này, bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc.

Cô chưa bao giờ nghĩ chính mình được làm mẹ sẽ có cảm giác tuyệt vời này, tựa như dù mùa đông có lạnh đến đâu chỉ cần bé con còn trong bụng cô cũng sẽ thấy ấm áp.

Mà cô cũng không phải nhất thời nói ra tin tức này, cô chỉ là muốn thông báo cho Hứa Nhất Vĩ biết kế hoạch lật đổ Châu Sơ Ly cùng Châu Ngọc Mai phải tạm gác lại một thời gian.
Hứa Nhất Vĩ ngẩn ra, khẽ cười: “Ừ, chúc mừng em.

Phải hạnh phúc đó.”
La Mẫn Tuyên nhìn ra được Hứa Nhất Vĩ có gì đó là lạ nhưng có Tô Hữu Duy ở đây nhìn cô chằm chằm cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Nói qua loa vài câu liền cúp máy.
“Xong rồi, anh mau kể tiếp đi đang hay mà.” La Mẫn Tuyên giục anh.
Tô Hữu Duy nhìn mấy hàng chữ, miệng lại thốt ra thắc mắc của mình: “Người đó là ai vậy?”
Đến rồi, đến rồi.

Biết ngay mà.

Tô Hữu Duy sao có thể cho qua dễ dàng vậy được.
“Là một người anh của em, con trai của Hứa gia ấy.”
Tô Hữu Duy nhíu mày.

Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
“Em và cậu ta rất thân?”
“Cũng tàm tạm.”
“Tàm tạm là như nào?”
La Mẫn Tuyên phát bực, ngồi lên người anh, cụng đầu vào trán Tô Hữu Duy: “Tô tiên sinh, anh ghen à?”
Tô Hữu Duy nhìn vào mắt cô, đáng thương gật đầu: “Ghen rồi!”
La Mẫn Tuyên không còn lời nào để nói.

Cái tên này có cần đáng yêu vậy không? Lúc trước nhìn thấy cô xem tin tức về Tiêu Thái Liêm còn náo một trận tan bành hại cô nhập viện, thế nào bây giờ phản ứng lại nhẹ nhàng như vậy.
La Mẫn Tuyên không biết bởi vì Tô Hữu Duy mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới nên anh có xu hướng thay đổi quan điểm về người khác một cách tức thời và đột ngột.

Những người mắc bệnh lý này có thể cảm thấy rằng người mà họ yêu không dành đủ sự quan tâm và trở nên vỡ mộng.

Từ đó sẽ khó mà kiểm soát được cơn tức giận hay hành động của mình khi phát hiện mọi nhận định về người kia không đúng, có suy nghĩ người đó sẽ bỏ rơi mình.
Ban nãy, La Mẫn Tuyên vô cùng thoải mái thừa nhận quan hệ với anh đã vô tình trấn an được Tô Hữu Duy.
La Mẫn Tuyên cười khùng khục, mái tóc cô lòa xòa trước ngực anh không biết vì nhột hay do thấy cô cười mà Tô Hữu Duy cũng bật cười theo.
“Em cười cái gì?”
La Mẫn Tuyên vẫn chưa ngừng được cười, Tô Hữu Duy cứ thấy cô cười mãi trực tiếp hôn lên môi cô khiến cô ngậm miệng.

“Nói mau, em cười cái gì?”
La Mẫn Tuyên mím môi: “Thấy anh đáng yêu nên buồn cười.” Cô bợ lấy khuôn mặt đẹp trai của anh làm miệng anh hơi chu lên, mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Tô tiên sinh, em nói cho anh biết.

Đời này, em đã là vợ anh thì nhất định sẽ không làm việc trái luân thường đạo lí lén lút một chân đạp hai thuyền.

Nên Tô tiên sinh, anh phải tin tưởng em.”
Đồng tử Tô Hữu Duy run lên, trái tim như ngựa thoát dây cương, đập liên hồi: “Nguyện không phụ lòng Tô phu nhân.”
***
Hứa Nhất Vĩ nhìn màn hình đã kết thúc cuộc gọi từ lâu, trái tim dần dần bình tĩnh lại.

Anh đứng ngoài ban công, để những cơn gió cắt da cắt thịt quét vào người mình.

Dường như đầu óc anh chưa bao giờ thanh tỉnh hơn lúc này.
Điếu thuốc đã tàn từ lâu, rơi vãi trên tấm thảm trải sàn, Hứa Nhất Vĩ lạnh lùng giẫm nát.

Anh ngồi xuống sô pha âm thầm đưa ra quyết định, anh không thể để Hứa Diệu Hàm sa vào vũng lầy hơn nữa, cũng không muốn hại La Mẫn Tuyên gặp thêm bất hạnh nào khác.
Thế nhưng có một chuyện vượt ngoài kiểm soát của Hứa Nhất Vĩ.

Toàn bộ cuộc trò chuyện khi nãy của anh cùng La Mẫn Tuyên đã bị Hứa Diệu Hàm nghe thấy.
Trong phòng của Hứa Nhất Vĩ chẳng biết đã bị đặt camera theo dõi cùng máy ghi âm từ khi nào.
Hứa Diệu Hàm ngồi trước màn hình máy tính, cô ta không bật đèn chỉ có ánh sáng từ máy vi tính phát ra, khiến dung nhan Hứa Diệu Hàm hiện lên càng âm trầm như con quỷ trực chờ hút máu người.
Cô ta cầm lên mấy tấm ảnh cưới của La Mẫn Tuyên và Tô Hữu Duy.

Nhìn nụ cười không giấu nổi hạnh phúc của Tô Hữu Duy, Hứa Diệu Hàm đau đến tim gan co thắt, lại nhìn sang khuôn mặt có mấy phần giống mình kia cơn hận thù liền bùng lên dữ dội.
Dường như cô ta đã hiểu ra vài chuyện nhưng cố tình phớt lờ nó đi.
Tô Hữu Duy chỉ có thể yêu một mình cô ta.
“La Mẫn Tuyên!” Hứa Diệu Hàm gằn từng chữ, xé nát đống ảnh trong tay thành từng mảnh vụn.
***
“Nàng Tiên Cá đặt một chiếc hôn cuối cùng lên trán Hoàng tử.

Nàng giơ tay lên, nhưng ngưng lại.

Tình yêu đã chiến thắng.

Nàng quăng con dao đi.

Sau khi ngắm hoàng tử lần cuối cùng, nàng chạy ra lao xuống biển và thấy mình tan dần trong đám bọt biển.” Tô Hữu Duy đóng sách lại cúi xuống nhìn cô.
La Mẫn Tuyên mơ màng muốn ngủ nhưng khi câu chuyện kết thúc cô lại thanh tỉnh đến lạ, cảm thán nói: “Nếu như hoàng tử không nhận lầm người cứu mình, kết cục của Nàng Tiên Cá có khác đi không? Giữa hai người sinh ra đã không cùng một thế giới, ngay từ đầu đã định sẵn không có kết cục tốt.

Nhưng Nàng Tiên Cá vì tình yêu lại tạo ra vô vàn ngoại lệ chỉ để được gặp lại Hoàng tử.

Anh nói xem như vậy có đáng không?”
Tô Hữu Duy ôm cô vào lòng: “Đáng, ít nhất Nàng Tiên Cá đã dũng cảm nghe theo tiếng nói của trái tim mình.

Đến khi chết nàng ấy cũng chưa từng hối hận.”
La Mẫn Tuyên không đáp, yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Tô Hữu Duy trân quý hôn lên trán cô.
La Mẫn Tuyên, tôi sẽ không giống như Hoàng tử trong câu chuyện Nàng Tiên Cá nhận sai người đã cứu rỗi mình.

Cho dù em biến thành hình dạng nào tôi nhất định sẽ tìm thấy em, bởi vì Hoàng tử chưa từng yêu Nàng Tiên Cá nhưng tôi thì yêu em, yêu em đến tận xương tủy.
Tôi và Nàng Tiên Cá giống nhau một chỗ đó là tạo ra vô vàn ngoại lệ để được ở bên cạnh em dù cho có xương tan nát thịt tôi cũng bằng lòng.

Mãi mãi không hối hận..

Chương 45:

Buổi sáng tại nhà cũ Hứa gia.


Bàn ăn rộng lớn chỉ có Hứa Nhất Vĩ và Hứa Diệu Hàm, hai người ngồi đối diện nhau.


Không khí có phần nặng nề.


Hứa Diệu Hàm húp một miếng cháo, nhẹ nhàng lau khóe miệng, môi hơi hé cười hỏi Hứa Nhất Vĩ: “Chuyện em nhờ anh điều tra anh làm tới đâu rồi?”


Hứa Nhất Vĩ ngưng động tác, đầu hơi cúi. Lát sau mới thần tình tiếc nuối nói với cô ta: “Hàm Hàm, anh trai vô dụng. Đời tư Tô Hữu Duy rất kín kẽ, anh quả thật... không biết vợ anh ta là ai.”


Hứa Diệu Hàm thất vọng: “Vậy sao?” Bàn tay để trên gối âm thầm siết chặt tà váy. Cô ta không ngờ, người anh trai nhất mực nghe lời cô ta lại chọn cách nói dối để bảo vệ con ả đó.


La Mẫn Tuyên, được lắm! Không những dụ dỗ được Tô Hữu Duy còn hại anh trai cô ta đầu óc mụ mị.


Hứa Nhất Vĩ lòng rối như tơ vò: “Hàm Hàm, em...”


“Anh hai, em hiểu rồi. Chuyện này không cần tra cứu nữa, em gái anh cũng đâu thể vì một người đàn ông mà hại bản thân mình.” Cô ta nở nụ cười bình thản tựa như người náo loạn ầm ĩ của mấy ngày trước là ai khác chứ không phải là cô ta.


Hứa Nhất Vĩ vui mừng nói: “Hàm Hàm, em nghĩ thông suốt như vậy anh trai rất vui. Vậy, vậy mình trở lại nước M được không em?”


Hứa Diệu Hàm nhíu mày sau đó thở dài: “Anh hai, anh thật sự không tin tưởng em sao? Em vừa mới chuyển trụ sở về nước, công ty còn chưa ổn định em về bên đó kiểu gì? Vả lại Hứa thị dù sao cũng cần người thừa kế, anh không cần nhưng mà em thì cần. Em cũng không thể để Hứa thị rơi vào tay người khác được.”


Hứa Nhất Vĩ từ nhỏ chỉ giỏi bày trò phá phách, theo đám ô hợp làm đủ thứ chuyện điên rồ. Lớn lên lại thích công việc paparazzi theo dõi đời tư của nghệ sĩ. Anh ấy rõ ràng là đại thiếu gia Hứa gia, quyền thừa kế đã rõ rành rành nhưng lại không có chút nào ý thức được trọng trách của mình.


Hứa Diệu Hàm nhiều khi không khỏi cảm thấy người anh này của mình thật sự quá ngu ngốc.


“Chúng ta cũng chẳng thiếu tiền để ý một cái Hứa thị làm gì? Hàm Hàm, anh nói cho em biết bây giờ em mà có phá sản anh vẫn dư sức nuôi được em.” Hứa Nhất Vĩ chưa bao giờ thèm khát chức Hứa tổng của Hứa thị, anh chỉ muốn mãi mãi được ở bên cạnh em gái yên yên ổn ổn mà sống.


Hứa Diệu Hàm tức đến bật cười: “Được, được, được anh thì hay rồi em không nói lại anh.” Cô ta đứng dậy, cầm lấy túi xách: “Anh ăn đi, em lên công ty trước đây.”


Anh lập tức vớ lấy khăn lau miệng: “Anh đưa em đi!”


“Không cần phiền phức như vậy, em còn phải đi gặp đối tác.” Hứa Diệu Hàm từ chối, nhanh chóng lắt chiếc eo thon nhỏ của mình ra khỏi nhà.


Hứa Nhất Vĩ yên lặng dõi theo bóng lưng cô, cười khổ.





Trên xe, Hứa Diệu Hàm đánh tay lái một vòng, tay còn lại cầm điện thoại nhập một dãy số, ưu nhã đặt lên tai.


***


Châu Sơ Ly vẫn còn nằm trong lòng Tiêu Thái Liêm ngủ say. Đêm qua, cô ta không ngừng quyến rũ Tiêu Thái Liêm, cậu ta ban đầu còn từ chối nói như vậy không tốt nhưng cuối cùng vẫn đè Châu Sơ Ly ra ăn sạch đến tận hai giờ sáng, khiến cô ta được một trận dục tiên dục tử.


Đàn ông thành thật nhất chỉ có thân dưới của anh ta.


Châu Sơ Ly mệt muốn chết lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô ta tức giận thầm chửi tục một tiếng rồi bắt máy.


“Xin hỏi ai đó?” Tuy đã cố dùng giọng nhỏ nhẹ nhưng Hứa Diệu Hàm vẫn nghe ra chút mất kiên nhẫn trong đó.


Hứa Diệu Hàm quan sát dòng đường xe cộ tấp nập nói vào điện thoại: “La tiểu thư có hứng thú hợp tác chứ?”


Châu Sơ Ly ngay lập tức tỉnh táo. Người có thể gọi cô ta một tiếng La tiểu thư không nhiều, dù sao bên ngoài cô ta vẫn là Châu Sơ Ly, mọi người đều gọi họ tên đó của cô ta. Châu Sơ Ly từng có ý định công bố thân phận tiểu thư La gia cho giới truyền thông nhưng La Bình lại không đồng ý.


Ông ta sợ chuyện ông ta ngoại tình bị giới truyền thông phanh phui. Lão già đáng chết này yêu liêm sỉ hơn mạng.


Châu Sơ Ly nuốt nước bọt, cảnh giác hỏi lại: “Cô là ai?”


Hứa Diệu Hàm cong khóe môi: “Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi và cô có chung mục đích!”


Châu Sơ Ly cười lạnh: “Mục đích của chúng ta là gì? Cô nói xem.”


“Hủy hoại La Mẫn Tuyên.”


***


Châu Sơ Ly cả người quấn kín như xác ướp đẩy cửa bước vào.Từ sau khi đóng xong bộ phim Khúc Thiên Linh, nhân khí Châu Sơ Ly tăng như diều gặp gió lại thêm gần đây có hợp tác vài bộ phim truyền hình nên cũng được xem là người nổi tiếng.


Cô ta cảm thấy bản thân thường xuyên gặp may. Không những nhận được phim tốt mà còn rất nhiều thương hiệu nổi tiếng tìm đến cô ta làm người phát ngôn.


Đúng là đến ông trời cũng muốn cô ta thành phượng hoàng.


Nhưng Châu Sơ Ly không biết tất cả những gì cô ta có được đều do một tay La Mẫn Tuyên sắp xếp.


Đừng nghĩ La Mẫn Tuyên bị đuổi khỏi La gia liền ngoan ngoãn yên phận làm Tô phu nhân. Cô là một người thù dai, người nào hãm hại cô cô sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.





Không cần phải nói, chức Tô phu nhân này chẳng khác nào giấy thông hành. Mà Tô Hữu Duy cũng một mực dung túng cô mặc kệ cô làm gì đều không có ý kiến.


Anh thậm chí còn muốn cô tiêu tiền như nước.


Châu Sơ Ly cẩn thận bước vào một phòng bao. Đây là một nhà hàng kiểu Nhật, thiết kế rất sang trọng.


Cô gái bên trong đang ngồi thưởng trà, Châu Sơ Ly suýt nữa là hét lên tên của La Mẫn Tuyên. Nhưng bình tĩnh nhìn kỹ lại thì cảm thấy cũng không hoàn toàn giống, khí chất cô gái này rất âm trầm không phải loại quyền quý, cao sang như La Mẫn Tuyên.


Một loại khí chất khiến người ta thấy nguy hiểm.


Hứa Diệu Hàm đặt tách trà xuống bàn, ngước mắt: “La tiểu thư mời ngồi.”


Châu Sơ Ly không vội ngồi xuống, lập tức hỏi: “Cô là người hẹn tôi?”


Hứa Diệu Hàm gật đầu: “Đúng vậy!”


Châu Sơ Ly lúc này mới ngồi xuống: “Cô nói hủy hoại La Mẫn Tuyên là có ý gì?”


“Ý trên mặt chữ!” Hứa Diệu Hàm khẽ cười. Nụ cười làm Châu Sơ Ly ớn lạnh.


“Cô đừng đùa với tôi. Cô là ai? Có thù oán gì với cô ta?” Châu Sơ Ly cũng không phải là kẻ ngốc, tùy ý tin tưởng một người xa lạ lại còn là người có khuôn mặt giống La Mẫn Tuyên đến mấy phần. Đặc biệt là đôi mắt kia giống đến mức khiến cô ta có cảm giác mình đang nói chuyện với La Mẫn Tuyên.


Châu Sơ Ly không khỏi nghĩ liệu La Bình có còn thất lạc đứa con riêng nào bên ngoài?


Hứa Diệu Hàm dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô ta, không nhanh không chậm cất lời: “Tôi là Hứa Diệu Hàm, không có một chút quan hệ gì với La Mẫn Tuyên. Bất quá, cô ta lại cướp vị hôn phu của tôi, cô nói xem tôi có nên xử lý cô ta không?”


Châu Sơ Ly nhíu mày: “Cướp vị hôn phu của cô? Tô Hữu Duy?”


Hứa Diệu Hàm rót cho cô ta một chung trà, dáng vẻ thuần phục hẳn là có biết qua trà đạo. Giọng Hứa Diệu Hàm man mác buồn: “Vốn dĩ, lần này về nước tôi và Tô Hữu Duy sẽ kết hôn ai ngờ lại xuất hiện một La Mẫn Tuyên.” Cô ta thở dài: “Chắc cô cũng thấy tôi và La Mẫn Tuyên có đôi nét giống nhau. Có thể gần bốn năm ra nước ngoài Tô Hữu Duy nghĩ tôi rời bỏ anh ấy nên mới tìm một người có khuôn mặt giống tôi để kết hôn.”


Châu Sơ Ly cười lạnh: “Vậy tại sao cô trở về Tô Hữu Duy lại không vứt bỏ La Mẫn Tuyên?”


Câu nói này quả thật chạm vào nỗi đau của Hứa Diệu Hàm. Đúng vậy, nếu như xem La Mẫn Tuyên là người thay thế vậy tại sao việc cô ta trở về lại không đả động chút nào đến Tô Hữu Duy?


Chuyện này không khoa học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play