Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Nhưng mà Vũ Văn Hoằng ngược lại rất nhanh đã hòa hoãn lại từ trong khiếp sợ.
Chợt trừng mắt tàn nhẫn nhìn Hoàng hậu Mộ Dung Huyên vẫn như cũ ngồi yên lặng ở một bên, phảng phất không có chuyện gì xảy ra.
Suýt chút nữa không nhịn được mà mắng ra tiếng.
Sao Mộ Dung Huyên lại thế này!
Không phải dặn dò nàng ngay lúc hắn ta phát ra tín hiệu nháy mắt, nhanh chóng vọt đến trước mặt Vũ Văn Dận, thay hắn chắn châm sao!
Kết quả nữ nhân này chẳng những không đi chấp hành nhiệm vụ, ngược lại còn ngồi ở đây xem diễn!
Vũ Văn Hoằng tức giận đến ngứa răng, phí thật lớn sức lực mới cưỡng chế dập tắt cơn lửa giận vô danh này.
Hắn ta nghĩ một lát, chỉ có thể là tiếp tục lấy Hiền phi khai đao.
“Hiền phi, thương của nàng là chuyện như thế nào!”
Bên này mọi người còn ở kinh ngạc biến cố mới vừa rồi, chợt nghe Hoàng thượng lạnh giọng hét lên, không khỏi toàn bộ hoảng sợ.
Ngoại trừ Vũ Văn Dận cùng Thái hậu, Hoàng hậu, còn lại đều sôi nổi quỳ đầy đất.
“Thần thiếp. . .”
Hiền phi cũng hoảng loạn một hồi, đồng thời lại bị gào đến có chút ngơ ngác không biết gì, theo bản năng mà lúng ta lúng túng mở miệng, “Thần thiếp cũng không biết. . .”
Ngọn thương này sao lại biến thành ám khí vậy?
Nghĩ vậy, Hiền phi trừng mắt đẹp, giống như đột nhiên ý thức được gì.
Khó trách mới vừa rồi nàng sẽ cảm thấy trọng lượng ngọn thương này cũng quá nhẹ.
Hóa ra đây cũng không phải ngọn thương huyền thiết tua đỏ đứng đắn, hay là đạo cụ dùng để biểu diễn hiến tế gì, mà là một ám khí từ đầu đến cuối!
Là có người muốn vu oan hãm hại nàng, mượn tay nàng đối phó Nhiếp Chính Vương gia!
Hiền phi đột nhiên có chút nghĩ mà sợ mà run rẩy lên, trên lưng càng vì hoảng sợ mà toát mồ hôi lạnh.
Nếu Nhiếp Chính Vương gia không phải là thần công vô song. . .
Nàng không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng quỳ xuống bùm một tiếng, liên tục kêu oan.
“Hoàng thượng! Là cây thương này bị động tay chân, có người muốn mượn tay thần thiếp giết hại Dận Vương gia!”
“Chuyện đến trước mắt nàng còn dám ngụy biện!”
Vũ Văn Hoằng sẽ không cho nàng cơ hội giải thích, nói quá nhiều chỉ biết bại lộ quá nhiều.
Bàn tay hắn ta vung lên, trầm giọng hạ lệnh, “Người tới, bắt Hiền phi lại!”
Vừa dứt lời, ngoài lễ đường lập tức xuất hiện hai hàng cấm vệ quân vây quanh Hiền phi tê liệt quỳ gối.
Ngay lúc Hiền phi sắp bị áp giải xuống ——
“Khoan đã.”
Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm, bằng phẳng như mặt nước đột nhiên truyền đến, dẫn đến mọi người đều liếc mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Vũ Văn Dận vẫn luôn yên lặng đột nhiên đứng dậy, cười nhẹ với Hoàng thượng.
Môi đỏ hơi cong, “Hoàng thượng có thể cho phép người bị hại là bổn vương nói vài lời không?”
“. . .”
Vũ Văn Hoằng giật mình.
Lại vẫn cắn chặt răng, gật đầu, “Hoàng thúc mời nói.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Vũ Văn Dận cười nhẹ, đi đến giữa sân.
Đợi binh lính cấm vệ quân thức thời mà lui ra sau, hắn chợt cong lưng, nhận lấy cây thương dài kia trong tay Hiền phi.
“Hoàng thượng mời xem.”
Nam nhân cầm thương, hơi khoa tay múa chân vài cái, chợt duỗi tay bẻ thiết liên hoa trên mũi thương xuống.
Sau đó triển lãm cho mọi người thấy, “Tuy cây thương này là ám khí, nhưng giữa thiết liên hoa cùng cán thương vẫn chưa có bất luận cơ quan nối tiếp gì.”
“Mà Hiền phi mới vừa rồi múa thương, đôi tay chỉ nắm ở phía trên cán thương, gần như không có khả năng kích phát ám khí thiết liên hoa này.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng buông cây thương, tươi cười càng khó lường, “Cho nên lúc này hẳn là không liên quan đến Hiền phi, còn có độc thủ chân chính phía sau màn đang ẩn núp xung quanh lễ đường này.”
“Cái gì!?. . .”
Mọi người xung quanh vừa nghe xong, không khỏi sợ hãi.
Thật ra trong lòng Vũ Văn Hoằng càng thêm sợ hãi.
Nhưng hắn ta vẫn phải ra vẻ bình tĩnh, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Vậy Hoàng thúc cho rằng ai là hung thủ?”
Vũ Văn Dận cười, giơ tay vỗ nhẹ hai cái.
Chỉ thấy Thanh Phong Minh Nguyệt áp giải một nam nhân cải trang ảnh vệ đang không ngừng vùng vẫy, chậm rãi bước vào.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)