Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
【 Ngài còn rất tự mình biết mình nha. . . 】
Áp Áp ở trong đầu Hạng Tinh không chút khách khí mà phun tào một câu.
Tiểu gia hỏa lại trừng lớn con ngươi ướt mềm.
Thật lâu sau, chợt phụt một tiếng, che miệng nhỏ lại cười khúc khích. . .
Cười đến mức Vũ Văn Dận thế nhưng không hiểu sao cảm thấy có chút bối rối.
Hơi nhíu mày, trên mặt thoáng chốc xuất hiện một chút xấu hổ.
Đang muốn nói tiếp gì đó, tiểu gia hỏa trong lòng lại đột nhiên động thủ, cầm bánh đậu đỏ bách hợp đặt ở một bên lên.
Ngay trước mặt nam nhân đưa từng miếng vào trong miệng, nuốt vào toàn bộ.
"Ưm. . ."
Hình như nàng có chút nghẹn đến,không nhịn được mà vỗ ngực nhỏ.
Nhưng mà ngược lại rất nhanh đã trôi xuống, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào, chớp mắt với Vũ Văn Dận.
"Ai nha, Tinh Nhi đã ăn luôn bánh đậu đỏ bách hợp của tỷ, Tinh Nhi không trốn thoát được rồi."
Nàng như có chút đắc ý mà chu cái miệng nhỏ, ngẩng cằm xinh xắn, "Hiện tại Tinh Nhi đang ngồi chờ một cái nam nhân tên Vũ Văn Dận cưới nàng về nhà nha."
Nói xong, ánh mắt bỗng nhiên kiên quyết, "Bất luận là một tháng, một năm, mười năm. . .hay là Vũ Văn Dận hắn đã biến thành ông cụ râu bạc, Tinh Nhi cũng sẽ chờ, cũng chỉ chờ một người là hắn."
". . ."
Vũ Văn Dận chợt ngây người.
Hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhỏ hiền lành vô hại này, thật lâu vẫn chưa nói gì.
Đáy mắt côi sắc quay cuồng rung động vô hạn.
Hiển nhiên, nàng nhìn thấu đáo hơn hắn, suy nghĩ cũng càng sâu xa hơn hắn.
Có lẽ là bởi vì vậy, suy nghĩ trong đầu nhỏ này vẫn luôn sạch sẽ thuần khiết như thế, cho nên, cũng sẽ không băn khoăn những thứ sôi nổi hỗn loạn đó.
Nghĩ vậy, môi đỏ nam nhân không kiềm nén được mà cong lên.
Dưới trăng tròn trắng sáng, nở nụ cười cực kỳ mê người.
Không phải là vì nàng như vậy mới làm hắn yêu thích nhất, say mê nàng nhất sao.
"Tinh Nhi. . ."
Hắn không hề nhẫn nhìn, môi cong một đường cong làm say lòng người, lại lần nữa ghé sát vào.
Dịu dàng mà nghiêm túc hôn lên đôi môi hồng kí.
Nhắm mắt, kéo dài không dứt.
. . .
Hạng Tinh ngơ ngác một chút.
Hiển nhiên lần này đã không phải loại đóng dấu bình thường, cộng lại mỗi một lần, còn càng dài càng lâu hơn.
Mà càng khắc sâu.
Dần dần nàng cũng có chút mờ mịt mê mang.
Mà hắn giống như có thể kịp thời nhận thấy được, lập tức kiềm chế mà buông ra.
Lát sau ôm chặt tiểu gia hỏa đang lơ mơ vào trong lòng.
Nghiêm túc nói thầm bên tai nàng.
"Ta, Vũ Văn Dận, cuộc đời này, không phải nàng thì không cưới."
——
Đại hôn của Đế Hậu trôi qua 5 ngày, dưới bày mưu đặt kế của Thái hậu, điển lễ phong phi sau đó cũng tiến hành.
Trải qua Nhiếp Chính Vương gia cùng Thái hậu nương nương chọn lựa liên tục nhiều lần, cuối cùng có bốn vị nữ tử quan gia vừa độ tuổi, tấn phong tứ đại phi vị Hiền Lương Thục Đức.
Phía trên lễ đường, Vũ Văn Hoằng cùng Hoàng hậu Mộ Dung Huyên nắm tay ngồi cạnh nhau.
Gương mặt hắn ta bình tĩnh nhìn bốn vị phi tử quỳ lạy phía dưới vài lần.
Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Hiền phi Mạnh thị có thế lực sau lưng lớn nhất, phụ thân chức quan Hình Bộ thượng thư.
Khóe miệng hơi cong.
Vậy thì nàng ta đi.
Nghĩ vậy, hắn ta hơi híp mắt, mở miệng khẽ cười một tiếng, nói: "Điển lễ phong phi nãy đã kết thúc, các vị ái phi không cần thận trọng như vậy, đều bình thân."
"Đa tạ Hoàng thượng."
Tứ đại phi tử nhẹ nhàng đứng dậy, từng người trở lại trên ghế.
Lại nghe Hoàng thượng tiếp tục mở miệng: "Tuy rằng hỉ yến phong phi này không so được với đại yến Đế Hậu, nhưng lạnh nhạt như vậy cũng không phải là giải pháp."
Hắn nói, nhướng mày, "Trước giờ nghe nói Hiền phi tập võ từ nhỏ, toàn thân khí phách không thua nữ tử nhà tướng, cầm kỳ ca múa oanh oanh yến yến* này trẫm cũng xem chán rồi, chi bằng xem phong thái võ nghệ của nàng để mở mang kiến thức."
[* Oanh oanh yến yến 莺莺燕燕: chỉ nhiều gái/ thê thiếp vây quanh.]
"Hiền phi, nàng cảm thấy sao?"
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)