Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Dứt lời, hắn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cung nữ bên cạnh.
Cung nữ kia nhanh chóng tiến lên, hành lễ gật đầu: “Vâng Hoàng thượng, hôm nay Thái hậu nương nương chán ăn không có khẩu vị, giữa trưa vẫn không dùng cơm trưa, còn nói nhất định phải thấy ngài mới nguyện ý ăn. . .”
Nàng nói, bịch một tiếng quỳ xuống, “Nô tỳ sợ hãi, khẩn cầu Hoàng thượng theo nô tỳ hồi cung khuyên nương nương một chút.”
“. . .”
Vũ Văn Hoằng buồn bực nhíu mày.
Cuối cùng là không có biện pháp, đành phải gật đầu, “Được, trẫm tức tốc trở về.”
Trước khi đi, hắn ta lại quay đầu, đưa mắt ra hiệu với Hạng Trọng, cười nhạt, “Hạng Tướng quân, chuyện quan trọng của trẫm sẽ mau chóng tìm ngài nói, còn thỉnh ngài nhiều ngày này không cần đi lại khắp nơi, yên lặng chờ tin tức của trẫm.”
. . .
Sau khi Vũ Văn Hoằng rời đi sau, một đám người phủ tướng quân đều nhẹ nhàng thở ra.
“. . .Vị Hoàng đế Vũ Văn Hoằng này kiêu ngạo thật đúng là lớn nha.”
Tiển Ly cười lạnh một tiếng, giơ tay lên trên mặt kéo một chút.
Sương trắng quanh thân phù nổi lên bốn phía, sau khi tan đi, từ mặt đến thân hình lại lần nữa đổi về bộ dáng Lê Huyền.
Hắn nói, cười tùy tiện, “Còn may ta sớm đã chuẩn bị, hê hê.”
“Lê Huyền ca ca thật là lợi hại!”
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Hạng Tinh nhìn thấy người sống thay đổi, không khỏi ở một bên mắt sáng ngời, kích động mà điên cuồng vỗ tay nhỏ.
Chỉ tiếc, giây tiếp theo đã bị hai cánh tay cường tráng nào đó ôm vào.
Cặp mắt phượng côi sắc kia, ăn giấm mà trừng mắt nhìn nàng.
Trừng đến khi tiểu gia hỏa đành phải hậm hực mà le lưỡi, xoay người vùi người vào ôm ấp của hắn.
Khác với bầu không khí của ba người này, cha con Hạng Trọng lại là buồn sầu mà thở dài.
“Hoàng thượng định là đến hạ chỉ để lão phu chắp tay đưa Tình Nhi vào hậu cung.”
Hạng Trọng buồn bực mà lắc đầu.
Sắc mặt Hạng Tình cũng không tốt hơn chỗ nào, theo bản năng mà kéo chặt cánh tay của Lê Huyền.
Vẻ mặt quyết tuyệt: “Con dù chết cũng sẽ không gả cho đồ vô sỉ này!”
Thiết kế lúc trước thiếu chút nữa hại trên dưới phủ tướng quân không nói, ngay cả “cái chết” trước đó của Lê Huyền thế nhưng cũng xuất từ âm mưu của hắn ta!
Nàng thật sự không nghĩ tới Hoàng thượng ca ca kia từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ôn nhu lễ độ lại là mặt người dạ thú như vậy!
Thậm chí ngay cả tiểu muội đơn thuần cũng nhìn thấu hắn ta trước cả nàng!
Hạng Tình chợt cảm thấy mình rất ngốc.
Ngay lúc đang ủ rũ, người nam nhân bên cạnh ngược lại là bất đắc dĩ mà cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Ánh mắt kiên định: “Tình Nhi, tin tưởng ta, lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không lại chủ quan nữa, chắc chắn sẽ không để tên Vũ Văn Hoằng kia thực hiện được.”
Hắn nói xong, chợt đưa mắt nhìn Vũ Văn Dận.
Đạt được Vũ Văn Dận cười nhẹ, cùng khẽ gật đầu.
“Mọi người yên tâm, Hoàng thượng bên kia, bổn vương sẽ xử lý thỏa đáng.”
Nam nhân nhẹ mở miệng, giảm bớt lại bầu không khí có chút cứng lại ở đây, “Tất cả đã an bài xong, chỉ cần mọi người lại oan ức một trận, việc này. . .luôn có cơ hội kết thúc.”
. . .
“Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ mang đồ ăn ngon gì cho Tinh Nhi nha?”
Trong đình nhỏ ở hậu hoa viên trong phủ tướng quân, Hạng Tinh hưng phấn mà tiếp nhận hộp đồ ăn hoa lệ trong tay Thanh Phong, kích động mà mở ra.
Một làn hương ngọt lập tức bay ra bốn phía, thơm đến mức làm đôi mắt ướt mềm của nàng sáng lên, nước miếng lại muốn chảy ra.
Chỉ thấy bày biện trong hộp đồ ăn là một phần điểm tâm phân cung đình chỉ mỗi hắn có, chế tác tinh xảo, tạo hình độc đáo.
Hạng Tinh không nhịn được, chọn điểm tâm bộ dáng tiểu bạch vịt, đưa vào trong miệng.
“Ưm ~!”
Vị ngọt của nhân đậu đỏ gãi đúng chỗ ngứa cùng với vỏ bánh trắng có vị mát lạnh nhè nhẹ, quả thực là ăn ngon đến mức muốn bay lên!
Tiểu gia hỏa kích động đến lắc đầu, lại lấy một cái, nhét gương mặt mềm tròn phình lên giống như hamster nhỏ.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)