Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

“Đến lúc đó, cũng làm phiền Hoàng thúc ngài ở bên cạnh hiệp trợ một chút, tìm kiếm cô nương tốt hơn. . .Về phần Hoàng hậu bên kia, ai gia tự mình an bài.”

Nghe vậy, Vũ Văn Dận cong môi cười khẽ, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng nhạt.

“Rất vui lòng.”

. . .

Bên kia, thánh giá của Vũ Văn Hoằng đã đến cửa phủ tướng quân.

Xe ngựa dừng lại, Trang công công theo bản năng muốn kêu một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm”, lại bị Vũ Văn Hoằng nhanh chóng ngăn lại.

Vẻ mặt phấn khởi: “Trẫm muốn cho Tình nhi một kinh hỉ!”

“. . .Ai, vâng.”

Trang công công kinh ngạc mà nhíu mày, nhưng vẫn là nhân lệnh, hơi lui ra.

Sai vặt canh cửa phủ tướng quân thấy đoàn người Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc một chút, sau đó theo bản năng mà đẩy cửa ra muốn hô lên.

Cũng bị Vũ Văn Hoằng ngăn lại.

Hắn ta suy nghĩ một phen, cười khẽ hỏi: “Tướng quân cùng đại quận chúa ở trong phủ?”

“. . .Vâng, có. . .”

Nhóm sai vặt kinh sợ có chút phát run, vâng vâng dạ dạ mà đáp lời.

Trong lòng lại hô to không xong.

Nơi này, cũng, cũng không riêng chỉ có lão gia cùng hai vị tiểu thư nha!!

Nhưng mà, cho dù lại cho bọn họ mười cái lá gan, bọn họ cũng không dám ngăn cản đương kim Thánh thượng, chỉ có thể cung kính mà để người vào.

Sau đó, cấp tốc tiến đến thông báo lão gia nhà mình. . .

. . .

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, hoa hồng của phủ tướng quân nở rộ rực rỡ.

Vũ Văn Hoằng dẫn theo một phần lễ vật, vui vẻ giống như trẻ nhỏ 200 cân, một đường thẳng đến sân của Hạng Tình.

Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy trong vườn mơ hồ lộ ra tiếng đàn du dương, cùng từng trận tiếng cười vui.

Vũ Văn Hoằng nghe xong tâm tình thoải mái.

Đã bao lâu hắn ta không nghe thấy Tình Nhi cười to như vậy!

Âm thanh từ xa đến gần, khóe miệng Hoàng đế tuổi trẻ tuấn tú không nhịn được cong lên, dưới chân bước nhanh hơn.

Đi đến trước cửa sân, hắn ta lại một lần ngăn bọn nha hoàn thông báo, muốn bước vào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn ta đột nhiên cứng lại, chợt dừng bước chân lại.

Tình Nhi của hắn ta xác thật ở trong sân chơi đùa cùng muội muội ngốc tử của nàng.

Nhưng mà. . .

Nhưng mà nam tử ngồi ở dưới tàng cây cười nhẹ đánh đàn phía sau các nàng lại là ai!!!

Vũ Văn Hoằng khiếp sợ đến hai mắt trừng to, môi mỏng không ngăn được mà phát run.

Đó là một nam tử hắn ta chưa bao giờ gặp qua, dung mạo không tầm thường, tuy không bằng Hoàng thúc, nhưng lại không dưới hắn ta!

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Hạng Tình lại là tràn đầy thâm tình.

Mà Hạng Tình thường thường nhìn lại ánh mắt hắn, thế nhưng cũng lộ ra nồng đậm tình cảm dịu dàng!

Không sai, đúng là ánh mắt Vũ Văn Hoằng hắn ta biết Hạng Tình mười mấy năm qua, ghen ghét nhất, không cam lòng nhất, chỉ thuộc về tên đại phu thối Lê Huyền!

Mà hiện tại, mặc dù Lê Huyền đã chết.

Tình Nhi của hắn ta lại đưa ánh mắt này cho một nam nhân khác có khí chất tuong tự Lê Huyền!

Nghĩ đến đó, trong lòng Vũ Văn Hoằng trào dâng một cơn lửa giận vô hình, đôi tay nắm chặt đến phát run.

Sợ tới mức đoàn người Trang công công phía sau quỳ đầy đất.

“Tình Nhi. . .Tình Nhi. . .”

Vũ Văn Hoằng ngẩn người mà thì thào vài tiếng, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được, mạnh mẽ xông vào.

Phía sau, lại đột nhiên truyền đến giọng nói của Hạng Trọng.

“. . .Cung nghênh Thánh thượng giá lâm, thần không có tiếp đón từ xa, mong rằng Thánh thượng thứ tội!”

Một tiếng này hô đến cực cao, trực tiếp kinh động mấy người chơi đùa bên trong.

Rất nhanh, một đám người mênh mông vây quanh lại đây, bao gồm nam nhân xa lạ kia, đồng thời quỳ gối chung quanh Vũ Văn Hoằng.

“Cung nghênh thánh an!”

“. . .”

Vũ Văn Hoằng đâu còn tâm tư miễn lễ bình thân gì, vừa xúc động, lại giơ tay chỉ thẳng vào nam tử xa lạ kia, mặt lạnh lùng nhíu mày, “Ngươi là người phương nào?!”

 ——

Năm con hổ may mắn và bình an nha
ᐢ⑅ᐢ
꒰ ˶• ༝ •˶꒱
./づ~ ♡

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play