Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“A?”
Hạng Tinh nghi hoặc mà nâng đầu nhỏ lên, nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười ôn nhu tuyệt mỹ, lông mày hơi rũ xuống.
Răn dạy gì nha.
Nàng không có răn dạy hắn nha.
Chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi.
Nhìn tiểu gia hỏa khoẻ mạnh kháu khỉnh trong ngực, đáy mắt Vũ Văn Dận thoáng chuyển động.
Hắn nghiêng đầu, giơ tay nhẹ nhàng nâng gương mặt mềm như bông kia, môi đỏ nhanh chóng giương lên.
Nhắm mắt lại, hôn lấy cánh môi hồng mềm mại kia.
Hơi thở cực hạn mát lạnh trong khoảnh khắc ập vào trước mặt, khiến cho Hạng Tinh trừng to đôi mắt ướt mềm.
Ấm áp cũng không dừng lại bao lâu, tựa như rất là khắc chế mà lại thu trở về.
Tiếp theo, đã nghe thấy Vũ Văn Dận trịnh trọng nói nhỏ: “Lại đóng dấu, cam đoan với nàng. . .ta nhất định sẽ mau chóng giải quyết chuyện trước mắt, đón nàng quay về phủ Dận vương của ta.”
Hắn nói xong, lại khôi phục cái loại bộ dáng tùy tiện trêu đùa lúc trước, nhướng mày nhìn Hạng Tinh.
“Cho nên mấy ngày này tiếp tục để nàng uất ức nửa đêm gặp lén ta, tiểu gia hỏa ~”
“. . .Ai, được rồi ~”
Hạng Tinh mím môi hồng, cuối cùng cười rạng rỡ.
Nàng nhẹ nhón ngón chân, nâng cánh tay nhỏ lên, ôm cổ nam nhân lại, đầu nhỏ đáng yêu nghiêng một chút.
Mắt chớp chớp, “Vậy tỷ phải nhớ đến, thức ăn không thể dừng nha!”
“Được.”
“Vậy, luyện công cũng không thể gián đoạn!...Từ hôm nay trở đi ta muốn học khinh công.”
“Học được trốn ta?”
“. . .Đúng! Hừ!”
“Vậy khả năng nàng phải thất vọng, khinh công của bổn vương là đệ nhất thiên hạ.”
“Trò giỏi hơn thầy!”
. . .
Bên này mái hiên hoa viên một mảnh hơi thở chanh mát, bên mái hiên kia, trong phòng Hạng Tình, cũng là một mảnh ý vị khó có thể miêu tả.
“. . .A! Bà cô ơi, nàng nhẹ chút!”
Lê Huyền khuôn mặt tuấn tú khóc tang, ngồi ở trên trường kỷ, cúi đầu, nhìn nữ hài nhi đang băng bó với kỹ thuật sứt sẹo, bận rộn từ trên xuống dưới cẳng chân của hắn.
“Nhẹ cái gì nhẹ!. . .Dám đêm hôm khuya khoắt rình coi bổn tiểu thư, đau chết chàng đi!!”
Toàn bộ quá trình Hạng Tình cuối đầu, hắn không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng.
Chỉ có thể nghe thấy trong giọng nói cực kỳ cố tình oán trách đè nén một chút nghẹn ngào.
Nam nhân mắt hơi dịu lại, không khỏi cười khẽ, kéo thiếu nữ lên.
“Tình nhi, nhìn ta!”
Hắn nhanh chóng giơ tay, nâng khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng loạn dùng sức quay mặt đi, thẳng tắp nhìn chăm chú vào hai mắt đẫm lệ đã nghẹn đến mức đỏ bừng.
Sau đó thất thần mà híp mắt, một tay ôm nàng vào trong ngực.
“Tình nhi, thực xin lỗi. . .”
Hắn gắt gao mà vùi vào trong cổ có mùi thơm ngào ngạt kia, trong lời nói tràn đầy may mắn, “Có thể gặp lại nàng, thật sự là chuyện mỗi ngày ta cũng không dám yêu cầu xa vời.”
“. . .”
Hạng Tình ngẩn ra.
Cảm xúc đầy ngập lập tức bùng nổ, không khỏi ô oa một tiếng, ôm chặt nam nhân, làm càn mà khóc thút thít.
“Chàng không có lương tâm! Không chết. . .thì vì sao không phái người cho ta biết một tiếng. . .”
Nàng khóc đến thanh âm đứt quãng, cực kỳ động lòng người, lại làm người đau lòng, “Chàng có biết. . . thời gian qua ta, ta. . .vì chàng chảy biết bao nhiêu nước mắt hay không. . .Chàng bồi thường cho ta! Bồi thường cho ta!!”
“Được được được, bồi thường, ta nhất định bồi thường!”
Lê Huyền đè nặng đau đớn trong lòng, lại nâng nàng lên.
Cố gắng mà cong môi cười, ánh mắt dịu dàng, “Ta dùng cả đời bồi thường nàng, có thể chứ?”
“. . .Không được, kiếp sau chàng cũng cần phải là của ta!”
Thiếu nữ có vẻ bá đạo giống như phụ thân chinh chiến trên sa trường.
Nàng hít hít mũi, hừ nhẹ một tiếng, liền trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng ngày nhớ đêm mong.
Lưu luyến.
. . .
Dưỡng Thần điện.
“. . .Hửm? Ngươi nói gần đây tâm tình của Đại Quận chúa càng thêm tốt đẹp?”
Vũ Văn Hoằng đang uống trà nghe ảnh vệ hồi báo xong, kinh ngạc giương mắt.
——
Năm mới vui vẻ nha mọi người. Cảm ơn đã ủng hộ tui trong suốt năm 2021. Goodbye 2021, welcome 2022 °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)