Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Được.”
Vũ Văn Dận cười, kéo nàng đứng dậy.
Hơi cúi người, đôi tay nắm gương mặt tròn mềm phúng phình kia, tùy tiện nhéo một chút, mắt cong cong.
“Ăn khuya nàng ăn, đậu hủ của bổn vương nàng cũng ăn, nên trở về đi ngủ ~”
Dứt lời, hắn chợt cong lưng, ôm ngang tiểu gia hỏa còn chưa kịp phản ứng lên.
Sau đó vận khởi khinh công, lặng yên không một tiếng động mà đưa người về phòng ngủ, đặt trên giường.
“Ta. . .”
Tiểu gia hỏa vẫn như cũ không an phận, còn muốn ngôi dậy nói chút gì đó.
Lại thấy nam nhân hơi giận, nhíu mày trừng nhẹ.
“Nghe lời, hửm?”
“. . .”
Hạng Tinh nhanh chóng rụt vào trong chăn.
Dừng một chút, bỗng chui đầu nhỏ ra, cười hì hì với hắn, “Hoàng thúc tỷ tỷ, ngủ ngon.”
Ngủ ngon. . .
Vũ Văn Dận nhấm nuốt hai chữ chưa từng nghe qua này, nhẹ cong môi đỏ lên.
Hai từ này cũng không khó hiểu.
Nghĩ vậy, hắn cười nhẹ gật đầu: “Ừm, ngủ ngon.”
Sau đó cứ như một trận gió, lặng yên không một tiếng động mà lướt ra khỏi phòng ngủ của Hạng Tinh.
Chỉ chừa lại tiểu gia hỏa trừng đôi mắt ướt mềm trong ánh trăng tươi đẹp.
Sau một lúc lâu, lại thở dài sâu kín.
Ai.
Kỳ thật, nàng mới vừa rồi vốn là muốn nói ——
Đùi gà còn chưa ăn xong, quên cầm.
. . .
Sau lần đó, dù sao cũng không chuyện gì để Hạng Tinh có thể làm, vì dưỡng đủ tinh thần, lựa chọn ban ngày ngủ, buổi tối làm con cú.
Vũ Văn Dận cũng quả thực không nuốt lời, mỗi ngày giờ Tý vừa đến, đã đến phủ tướng quân gặp nàng.
Sau đó, trực tiếp ôm Hạng Tinh trở lại phủ Dận vương của hắn, dốc lòng dạy dỗ nàng kỹ xảo võ học cơ sở ở trường luyện võ to trong phủ.
Dạy một hồi, ánh mắt hắn nhìn tiểu gia hỏa lại càng thêm kinh ngạc.
Không nghĩ tới, tiểu gia hỏa này có thiên phú cực cao, kiến thức cơ sở hắn chỉ đơn giản nói hai câu, nàng đã có thể thấu hiểu rõ ràng.
Thậm chí còn sẽ thêm vào một chút chiêu thức mà nàng soạn lung tung, chơi đến càng thêm ra dáng ra hình.
Không cần tốn nhiều ngày, nàng cũng đã có thể học tập một chút kỹ xảo vận khí đơn giản.
Vũ Văn Dận không để nàng lập tức vận dụng nội tức Bích Lạc công trong thân thể, mà là trước chọn khí công nhỏ càng cơ sở để nàng luyện tập.
Tuy rằng chỉ có tác dụng tăng cường sức khỏe, nhưng hiệu quả cũng xem như vô cùng không tồi.
Hơn nữa, mỗi đêm chương trình học kết thúc, Vũ Văn Dận đều sẽ an bài đầu bếp nhà mình xuất hiện vì nàng làm đủ loại mỹ thực xem như khen thưởng.
Hạng Tinh cảm thấy mình đều sắp hạnh phúc đến mức muốn bay lên.
Thời gian, cứ như vậy trôi qua từng ngày.
. . .
Ban đêm ngày nào đó, Hạng Tinh trước sau như một mà chuẩn bị tiến về phía hậu hoa viên.
Lại nói tiếp, hiện tại nàng đã có thể vận dụng một chút nội tức cơ sở, dùng để di chuyển nhanh hơn, cùng với cảm giác môi trường xung quanh mình.
Cái cảm giác môi trường xung quanh mình này, chính là thứ tốt.
Sau khi vận dụng, ngày trước gần như không chú ý đến tiếng kêu của côn trùng cùng tiếng vang của cây, đều trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tiếng kêu sàn sạt, nghe xong có thể làm người không hiểu sao mà bình tĩnh trở lại, làm nàng vô cùng thích.
Đêm nay nàng cũng là vừa cảm giác những hòa âm tươi đẹp này, vừa khẽ híp mắt xuyên qua hành lang dài.
Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng lại chợt thấy một hơi thở có chút xa lạ, nhanh chóng lướt qua từ phía trước.
Hạng Tinh không khỏi sửng sốt.
Những ngày qua, nàng đã có thể quen thuộc cảm giác hộ vệ Hạng gia, ảnh vệ phủ Dận vương, thậm chí là hơi thở ám vệ trực thuộc hoàng gia của Vũ Văn Hoằng thường xuyên đến đây nhìn trộm tỷ tỷ.
Nhưng vết tích xa lạ này lại mang theo một chút lành lạnh, nàng vẫn là lần đầu tiên nhận thấy được!
Hạng Tinh đột nhiên có chút bất an.
Nàng cắn môi hồng, nghĩ một chút, cuối cùng quyết định giống trong phim cổ trang Áp Áp xem, lén lút cùng đi qua, tìm tòi đến tột cùng.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)