Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Nhưng mà, nàng còn chưa chạy được hai bước, bóng người kia đã sớm vụt một chút, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy đến hoa viên làm gì?”
Tiếng cười cực nhẹ, cùng với một mùi hương càng thêm mát lạnh hơn lúc trước, nhẹ nhàng chậm rãi bay đến.
Hạng Tinh ngơ ngác đứng yên, theo bản năng mà ngước mắt nhìn lại.
Mỹ nhân nào đó môi đỏ tươi cười, trên người chỉ tùy ý khoác một thân áo ngoài màu đen, tơ lụa mỏng nhẹ như mặt nước, cứ như vậy đứng ở trước mặt nàng .
Dưới ánh trăng, một đầu tóc dài như thác nước chỉ búi lên rất tùy ý, da thịt trắng nõn mơ hồ lộ ra trong vạt áo kia càng giống như là nổi lên một tầng ánh sáng nhạt, hết sức mê hoặc người ta.
Hạng Tinh nhìn đến có chút si mê.
Thật là đẹp mắt.
Mỹ nhân dưới ánh trăng cũng chỉ cần như vậy đi.
Nhưng mà. . .
Như vậy hình như không phải là lý do cho chuyện y phục của hắn không chỉnh tề đứng ở hậu hoa viên nhà nàng nha!
Tiểu gia hỏa phục hồi tinh thần lại, hơi run rẩy một chút, không nhịn được lùi về phía sau hai bước, thật cẩn thận lại có chút chột dạ mà nhìn chằm chằm nam nhân: “Hoàng thúc tỷ tỷ,. . .vì sao tỷ, tỷ ở trong hậu hoa viên nhà ta?”
Mỹ nhân cười khẽ buông tay: “Bổn vương vừa mới tắm gội xong, chợt cảm thấy rất cô đơn lạnh lẽo, trong lòng bất định, không phải nên tìm chỗ hoa viên đến giải sầu hay sao ~”
“. . .”
Hạng Tinh yên lặng nhíu mày.
Tắm gội xong không lo mặc y phục tử tế, không lạnh mới là lạ nha.
“Được rồi, không nháo nàng.”
Nhìn tiểu gia hỏa lấm la lấm lét, Vũ Văn Dận không khỏi che miệng bật cười thành tiếng, chợt ngoắc ngón tay về phía nàng, “Tinh Nhi ngoan, lại đây.”
“. . .”
Hạng Tinh dừng một chút, lại lùi về phía sau một bước.
Hiện tại hắn cười trông giống như một con cáo già đuôi to lắc tới lắc lui.
Nói không chừng, chính là tới bắt nàng, không cho nàng lén luyện công.
Nghĩ vậy, tiểu gia hỏa rất có cốt khí mà xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Chỉ tiếc, ngay lúc nàng xoay người trong nháy mắt, một mùi hương nồng đậm thơm phức từ từ tỏa ra theo gió, dũng mãnh vào xoang mũi của nàng.
Nước miếng của Hạng Tinh lập tức chảy xuống, nàng không nhịn được mà háo hức nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy Vũ Văn Dận đang giơ một cái đùi gà lớn thơm ngon giòn giòn, tay đang chậm rãi lắc lư đùi gà ở kia.
Tươi cười càng lớn: “Đây chính là do đầu bếp nổi danh đệ nhất dưới trướng bổn vương làm, sau khi dùng gia vị bí mật đặc chế gia truyền của hắn ướp qua, rồi cho ra đùi gà giòn thơm mới vừa chiên xong, xác định không qua nếm thử hửm?”
“. . .”
Tiểu gia hỏa rất không cốt khí mà xoay người, vui vẻ chạy qua.
Một phen cướp đi đùi gà, cắn một ngụm.
Sau đó lập tức thất thủ rơi vào tay giặc.
Đùi gà này!
Chiên đến ngoài giòn trong mềm, nước sốt phong phú không nói, gia vị bí mật đặc chế mằn mặn càng làm bật lên hương vị trọn vẹn của đùi gà, vô cùng ngon miệng.
Ăn quá ngon!
Hạng Tinh vừa gặm vừa kích động đến nước mắt lưng tròng.
Áp Áp thấy vậy điên cuồng che mặt.
Quá mất mặt, giống như tám đời chưa từng ăn gà rán vậy.
“. . .Nhìn nàng kìa, sao tướng ăn cũng không có một chút nào vậy.”
Nhìn gương mặt tròn mềm đang gặm đùi gà đến mức dính dầu kia, Vũ Văn Dận không khỏi bật cười liên tục, nhanh chóng lấy khăn lụa, động tác nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch.
Đôi mắt côi sắc lại là càng thêm rũ xuống, đáy mắt nổi lên vẻ thương tiếc.
Thật không nghĩ tới, lời đồn năm đó vẫn trở thành sự thật.
Hắn vốn tưởng rằng, hài tử trong sáng như vậy, chỉ cần nuôi lớn cùng cưng chiều để cả đời nàng trôi qua thanh thản ổn định như vậy là đủ rồi.
Kết quả, vẫn là ý trời trêu người.
Có cách nào có thể giúp nàng hóa giải vấn đề khó khăn này hay không?
Nghĩ một lát, đôi mắt nam nhân khẽ động.
Chợt nhẹ nắm lấy tay nhỏ của Hạng Tinh.
“Tinh Nhi, lại đây.”
Hắn kéo tay nàng đi vào trong đình nghỉ mát nhỏ trong hoa viên, đỡ nàng ngồi xuống.
Sau đó nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt tiểu oa nhi ngây thơ kia.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)