Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Khụ, khụ khụ!”
Sau một trận ho khan kịch liệt, Hạng Tinh rốt cuộc lấy lại được ý thức của mình, hít một hơi thật sâu, mở đôi mắt ướt át hoảng hốt ra.
“Tỉnh, tỉnh!”
Mọi người vây quanh cạnh giường thấy thế, không khỏi kêu lên.
“Ừm. . .”
Hạng Tinh choáng váng mà nhìn một đám người này, có phụ thân cùng tỷ tỷ, có Minh Nguyệt ôm hòm thuốc, cùng với các nha hoàn gã sai vặt phủ Tướng quân.
Vẻ mặt mọi người đều là một bộ kinh hỉ đan chéo.
Tiểu gia hỏa há miệng thở dốc, giống như muốn nói gì đó, lại chợt cảm thấy một hồi mê man nặng nề kéo đến.
Nàng thoáng lắc lư, không nhịn được ngửa người về phía sau.
Nhưng thật ra bỗng chốc rơi vào một cái ôm ấm áp mà mạnh mẽ.
Cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng đặc biệt tương tự với cánh tay kéo nàng ra khỏi biên cảnh địa ngục trong lúc hỗn loạn.
Cảm giác an toàn quá mức lập tức che kín nội tâm, tiểu gia hỏa xoay người lại, gắt gao cuộn người lại, tiếp tục hấp thu ấm áp.
Bên tai quanh quẩn là tiếng cười khẽ cực thấp của Vũ Văn Dận: “Tiểu gia hỏa, ngồi dậy, mọi người đều đang nhìn nàng.”
“. . .Ta không.”
Hạng Tinh đáp lại mơ hồ, lại càng co rụt người lại càng chặt.
Hạng Trọng ở một bên nhìn thấy vậy, không nhịn được chanh chua mà hừ nhẹ.
Ngược lại là cũng không tiến lên ngăn cản.
Chỉ nghĩ một chút đã kêu một đám người đi ra ngoài: “Chúng ta không nên quấy rầy Tinh Nhi, để con bé nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Nói xong, còn ngoái đầu nhìn lại đây, cố tình mà trừng mắt nhìn Vũ Văn Dận mốt cái.
Vũ Văn Dận có chút bất đắc dĩ bật cười một hồi, cuối cùng là buông cánh tay ra.
Nhưng con bạch tuộc nhỏ nào đấy lại không cho phép hắn làm như vậy.
Ư ư* lay hắn, không cho hắn có cơ hội rời đi.
* Anh anh (嘤嘤): một từ thông dụng trên internet, diễn tả tiếng khóc yếu ớt, vừa đáng yêu vừa trìu mến.
Nam nhân đành phải xoa xoa gáy nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, hiện tại nàng cần chính là nằm xuống nghỉ ngơi, nếu không rất khó khôi phục, biết không?”
Giọng nói của hắn nhẹ mà lộ ra mê hoặc mơ hồ, giống như là có ám chỉ tâm lý không thể hiểu được, dẫn đến Hạng Tinh mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Lúc này mới rời khỏi hắn, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Vũ Văn Dận nhẹ cong môi đỏ, cẩn thận sửa sang lại chăn giúp tiểu gia hỏa.
Nhìn giữa mày thanh tú tinh tế của nàng dần dần giãn ra, cũng dần dần ngủ, hắn mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, yên tâm mà đứng dậy rời đi.
Đóng cửa xoay người, đôi mắt vốn ấm áp, lập tức đổi thành một đôi mắt nghiêm túc lạnh lùng.
Nam nhân lập tức đi về phía mọi người nghị luận sôi nổi trong viện, đi đến trước mặt Hạng Trọng.
“Hạng Tướng quân, bổn vương có một số việc cần ông giải thích nghi hoặc.”
. . .
Vào đêm.
Hạng Tinh rốt cuộc tỉnh dậy, chậm rãi mở đôi mắt ướt mềm mờ mịt.
Phù ~
Nàng vặn mình, thoải mái duỗi người.
Ngủ ngon.
【 Đã tỉnh rồi sao. 】
Trên mông Áp Áp thiếu một nhúm lông, bay đến trước mắt nữ hài nhi.
Đôi mắt đậu xanh đảo mắt một vòng, 【 Ta đã tra được nơi phát ra nội lực kỳ quái trong thân thể này của ngài. 】
【 ! 】
Hạng Tinh lập tức giật mình một chút, đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ nghe Áp Áp tiếp tục nói:
【 Nội lực này của ngài ở trong thế giới này được gọi là Bích Lạc công của một gia tộc có võ học cấp tông sư —— tâm pháp gia truyền của Tiêu gia. 】
【 A. 】
Hạng Tinh nghe xong vẻ mặt mơ hồ, mắt nghi hoặc chớp nhẹ, 【 Tiêu gia là gia tộc nào, trong cốt truyện cũng không đề cập đến. 】
Vì sao còn sẽ có thứ xuất hiện bên ngoài cốt truyện.
Chuyện này còn khó tiêu hóa hơn vịt nướng gà quay nha.
【 Khụ ừm! 】
Áp Áp nghiêm trang mà ho một tiếng, lắc mình biến hoá, biến thành một con vịt mang theo mũ tiến sĩ.
Cùng lúc đó, phía sau vịt cũng hiện ra một cái cửa sổ giống bảng đen hơi trong suốt trôi lơ lửng, một vài hình ảnh đang truyền phát ở cửa sổ cuộn lên cuộn xuống.
——
Cảm ơn vì đã chờ đợi. Chương 78 tối khuya mới có nha.
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)