Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Áp Áp: 【 ??? Tiểu tổ tông ngài thanh tỉnh một chút, không cần bị cẩu thả trước mắt thỏa mãn! 】
Nhìn Hạng Tinh hoàn toàn không quan tâm đến nó, vẫn như cũ trầm mê bị tiểu điểm tâm bắt làm tù binh, Áp Áp nghĩ nghĩ, nhanh chóng nói tiếp:
【 A Tinh, ta nhớ rõ cốt truyện có nói qua, trong phủ Nhiếp Chính Vương kia chính là hội tụ đầu bếp nổi danh khắp thiên hạ, có thể làm món ngoan mỹ vị khắp bốn biển tám phương nha, sao ngài lại có thể từ bỏ! 】
【 . . .Có thật không! 】
Hạng Tinh nghe vậy, lập tức đặt đôi đũa xuống.
Khuôn mặt nhỏ tuy nhét đến phình phình lên, nhưng đầy mắt lại là vẻ chờ mong.
Ừm, vẫn là chỗ đại sứ hưởng phúc kia tương đối có hi vọng.
Ăn no rồi lại trở về nghĩ cách đi.
Người một nhà ăn uống, đột nhiên, ngoài cửa có một gã sai vặt vội vàng tiến vào.
Thi lễ với Hạng Trọng: “Lão gia! Dận Vương gia đột nhiên đến thăm, nói là phải gặp một mặt ngài cho bằng được. . .”
Phụ nữ* Hạng Trọng ba người đồng thời dừng đôi đũa lại.
[* Phụ nữ (父女): Phụ thân và nữ nhi.]
Sao Vũ Văn Dận lại đến đây!
Tuy rằng hai bên trước mắt là phía đối lập, nhưng đối với vị thân Hoàng thúc vương triều Đại U này mà nói, cho dù Hạng Trọng cùng Tiên Đế có quen biết kết nghĩa huynh đệ, nhưng cũng cuối cùng cũng chỉ là hạ thần.
Ông không có biện pháp, chỉ có thể vội vàng đứng dậy, cũng phân phó xuống: “Mau đi thỉnh Vương gia đến sảnh ngoại* ngồi một chút, nói lão phu lập tức đến!”
[* Thiên thính (偏厅): Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên. Sảnh ngoại, tức là sảnh bên.]
Nói xong, lại nhìn hai nữ nhi, nhíu mày lại, “Hai người các con về phòng chờ, đừng ra ngoài, biết không?”
“Vâng, phụ thân.”
Hạng Tình gật gật đầu, mang theo Hạng Tinh lui ra lảng tránh.
Hạng Tinh có chút không tình nguyện.
Cổ đại không thuận tiện tự do như hiện đại, muốn nhìn thấy đại sứ hưởng phúc cũng không dễ dàng như vậy.
Trước mắt đã có một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, kết quả lại phải lẩn tránh. . .
Nghĩ vậy, nữ hài nhi xụ khuôn mặt nhỏ, âm thầm giận dỗi.
Thấy muội muội lại trở nên héo úa, Hạng Tình không khỏi thở dài một tiếng.
Xem ra, muội ấy mơ thấy ác mộng đặc biệt đáng sợ.
Hơn nữa Vũ Văn Dận bên kia không được phụ thân hồi phục, thế nhưng tự mình tìm đến cửa.
Hạng Tình cũng là càng nghĩ, càng cảm thấy trong lòng bất an.
Ai.
Nếu lúc này Lê Huyền có thể ở bên người nàng, thì tốt rồi.
Thiếu nữ trong hoảng hốt nhớ đến giọng nói và dáng điệu nụ cười của tình lang, không khỏi thấy buồn bã mất mát.
Hai tỷ muội đều mang tâm sự mà về đến hậu viện.
Mắt thấy tỷ tỷ muốn dẫn mình tiến vào trong phòng của tỷ tỷ, trong lòng Hạng Tinh không khỏi bối rối.
Không được, nàng phải nghĩ biện pháp rời khỏi phạm vi tầm mắt của Hạng Tình.
Nghĩ xong, nữ hài nhi mím cánh môi, kiên định gật gật đầu, đầu nhỏ cố gắng chuyển động nghĩ cách.
Thẳng đến đôi mắt sáng ngời.
“Tỷ tỷ. . .”
Cảm giác được ống tay áo giống như bị người kéo nhẹ một chút, Hạng Tình sửng sốt, ôn nhu mà rũ mắt, cười hỏi: “Làm sao vậy Tinh Nhi?”
Chỉ thấy muội muội nhà mình chợt há miệng lớn, ngáp một cái thật to.
Tiếp theo, tay nhỏ xoa xoa đôi mắt ướt mềm mờ mịt, hàm hàm hồ hồ mở miệng, “Tinh Nhi buồn ngủ quá, Tinh Nhi muốn trở về ngủ tiếp một giấc.”
“Vậy sao.”
Hạng Tình nghĩ thấy cũng phải, muội ấy mới vừa mơ thấy ác mộng, đêm qua nhất định là giấc ngủ không tốt.
Liền gật gật đầu, để nha hoàn Tiểu Linh đưa Hạng Tinh về phòng ngủ của muội ấy.
Không nghĩ tới, Tiểu Linh dàn xếp cho tiểu tiểu thư nhà mình xong, chân trước vừa mới ra cửa, chân sau một thân ảnh nho nhỏ đã nhẹ nhàng linh hoạt trèo ra từ cửa sổ nào đó tương đối hẻo lánh.
Hạng Tinh theo ký ức của nguyên chủ, ở trong phủ tướng quân né tránh mà du tẩu, tìm được sảnh ngoại.
Nàng lại tìm một cửa sổ tương đối bí mật, lúc sau gỡ trâm cài đầu xuống, cắt một lỗ hổng bất quy tắc ở trên cửa sổ giấy.
Dựa vào song cửa sổ, ngoái đầu nhìn vào trong.
Quả nhiên, gặp được Nhiếp Chính Vương kia không khác gì bức họa —— Vũ Văn Dận, lúc này đang nói chuyện bí mật cùng Hạng Trọng.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)