Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Đáy lòng Tô Thanh Triết lại lần nữa nổi lên nghi hoặc.
Nhưng lại vào lúc này, dưới sân khấu lại đột ngột mà truyền đến một tiếng kinh hô.
“Nha, sao lại là một loạt tấm ảnh!”
Mọi người sửng sốt, sôi nổi nghe tiếng nhìn lại.
Quả nhiên, trên màn hình lớn không còn truyền phát video hai người ngọt ngào, mà biến thành hình ảnh một nam một nữ ngồi đối diện nói chuyện với nhau ở trong quán cà phê.
Nam nhân, tự nhiên vẫn là Tô Thanh Triết.
Về phần nữ nhân đối diện. . .
Mọi người không khỏi không hẹn mà cùng nhìn lại về phía người đang trò chuyện vui vẻ với tân khách, người nối nghiệp tân nhiệm của Hạng thị, Hạng Dương.
Ngay cả bản thân Hạng Dương cũng cả kinh lay động một chút.
Sao lại như vậy?
Cô ta nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu với Tô Thanh Triết.
Tô Thanh Triết bên kia lại càng xem càng thấy không thích hợp.
Quán cà phê này. . .còn không phải là ngày đó hắn ta và Hạng Dương trò chuyện đối phó với Lục Thiệu Khiêm kia như thế nào sao!
Cùng lúc đó, trong loa quả thực cũng đồng bộ truyền ra nội dung bọn họ nói chuyện phiếm ngày ấy.
Nhưng mà, nhắc đến phần bí mật của Lục Thiệu Khiêm, lại cố tình mà bị tắt âm.
Tô Thanh Triết cảm thấy không ổn, nhanh chóng thông báo trợ lý Tiểu Triệu: “Mau đến hậu trường, tắt video lại cho tôi!”
“Vâng!”
Trợ lý Tiểu Triệu vội vàng chạy ra ngoài.
Lại nghênh diện đụng phải vẻ mặt sắc lạnh của ba mẹ Bạch Giản ở trước cửa chính.
“Vội vội vàng vàng đi đâu vậy? Trò hay còn chưa phát xong, không phải sao?”
Mẹ Bạch cười nham hiểm, gọi vệ sĩ ngăn cản trợ lý Tiểu Triệu lại.
Ngay lúc các khách nhân càng thêm mộng bức, một chuỗi lời nói rõ ràng đến từ Hạng Dương, truyền ra từ trong loa.
“. . .Tô Thanh Triết, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ nói cho Bạch Giản cũng không chỉ những chuyện cậu làm. . .Còn sẽ bao gồm những chuyện ‘ dơ bẩn ’ giữa cậu và tôi.”
Hai chữ “Dơ bẩn” kia bị nhấn mạnh thêm, khiến cho chúng khách quý lại lần nữa nhìn về phía Hạng Dương.
Vẻ mặt Hạng Dương sớm đã xanh trắng, ly đế cao cũng sắp bị cô ta bóp vỡ.
Cô ta vừa định cãi lại gì đó, màn hình lớn trên sân khấu lại vừa chuyển.
Lúc này xuất hiện, là một gian phòng lớn trong khách sạn xa hoa. . .
Một trận âm thanh mà mọi người đều hiểu, từ trong loa truyền khắp toàn bộ hội trường yến tiệc.
Hạng Dương cả kinh đến mức chân cũng mềm nhũn.
Hình ảnh này sao cô ta có thể không nhận ra.
Đây vẫn là cô ta tự mình ghi hình lại, dùng để uy hiếp Tô Thanh Triết!
Nhưng, nhưng cái này đã bị cô ta khóa ở trong két sắt mười tám tầng, làm sao sẽ chạy đến chỗ này, còn cung cấp cho mọi người “Thưởng thức” như vậy?!
Về phần trên sân khấu, Bạch Giản rốt cuộc cũng nhịn không được, hất tay Tô Thanh Triết đang kinh ngạc ra.
Trong một mảnh ánh mắt kinh ngạc và cổ quái, bước nhanh đến chỗ ba mẹ của cô ấy.
Đón được con gái, ba Bạch vẫn luôn không lên tiếng cũng mỉm cười hung ác, liếc nhìn Tô Thanh Triết sớm đã cứng đờ ngây người.
“Tô Thanh Triết, chuyện này, Bạch gia chúng tôi sẽ không để yên cho cậu!”
Nói xong, hai người đã dẫn theo con gái, bước nhanh ra khỏi hội trường.
“. . .Giản Giản, không phải như thế, em nghe anh giải thích!!”
Lúc này Tô Thanh Triết mới phản ứng lại, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Chỉ tiếc, còn chưa chạy được hai bước, trợ lý Tiểu Triệu lại giơ điện thoại lên, vội vội vàng vàng mà vọt lên.
Hô to: “Tô tổng không tốt! Công ty xảy ra tình huống!”
“. . .Cái gì?!”
Tô Thanh Triết không thể không dừng bước chân lại, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Nói trọng điểm!”
“Cái kia. . .Trong điện thoại chưa nói trọng điểm.”
Trợ lý Tiểu Triệu ấp úng, sau khi quét mắt nhìn một đám khách quý đang ăn dưa phía sau, đành phải cúi đầu ghé sát tai của Tô Thanh Triết, “Nói là Lục đổng đã trở lại, muốn ngài lập tức trở về công ty, giải thích chuyện hai hạng mục kia!”
“. . .Lục Thiệu Khiêm vậy mà đã trở lại?!”
Nghe vậy, Tô Thanh Triết sợ đến mức tim gan cũng nhanh chóng run lên.
Chết tiệt, sao lại vừa vặn là loại thời điểm này!
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)