Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Hiện tại cô ăn của anh dùng của anh, lại là bạn gái của anh.
Vậy cũng không phải là cả người đều treo ở trên người anh sao. . .
Nhưng mà, Lục Thiệu Khiêm lại chỉ mỉm cười ý vị thâm trường, cũng không nói thêm gì.
“Được rồi, chúng ta trước dựng lều trại lên. . .Ngày mai phải dậy sớm.”
“Ừm!”
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, một mảnh nắng đẹp.
Toàn bộ đội điều tra đúng giờ xuất phát, cuối cùng sau buổi chiều đã thành công xuống núi Tuyết Tùng, đi đến trấn nhỏ Nhĩ Mã.
Trấn nhỏ Nhĩ Mã nằm trong thung lũng phía bắc chỗ núi Tuyết Tùng, bởi vì nguyên nhân đường xá gập ghềnh, lại hàng năm bị tuyết rơi nhiều đóng băng, nên du khách cũng không nhiều.
Nhưng, lúc này gặp phải tộc nhân Nhĩ Mã đang đón năm mới của mình, trong trấn nhỏ ngược lại cũng là một mảnh cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Phố lớn ngõ nhỏ giăng đèn kết hoa, nguyên một đống gian hàng nhỏ mang phong cách và hơi thở độc nhất của tộc Nhĩ Mã, đang được bày toàn bộ thành dãy phố dài, bán các loại đồ chơi mừng năm nới.
Đoàn người vừa mới vào trấn nhỏ, Hạng Tinh lập tức treo lên đôi mắt sáng lấp lánh như sao, phóng về phía những gian hàng nhỏ đó, hứng thú bừng bừng mà đi lang thang.
“Đừng chạy quá nhanh, cẩn thận bị trượt ngã!”
Lục Thiệu Khiêm bật cười liên tục, cũng giao bọc hành lý của hai người cho Hứa đặc trợ, để cậu phụ trách cầm đi thu xếp điểm dừng chân ổn thỏa.
Còn mình lại đuổi theo quả bóng nhỏ tròn vo kia, ôm lấy cô cùng nhau đi dạo.
“Phôi Đản anh xem, cái kẹp tóc này thật đáng yêu nha!”
“Khăn quàng cổ này anh mang lên thật đẹp trai!”
“Ừm, hoa văn của kính viễn thị này không tồi, tặng cho Chu bá được đó. . .”
“Oa, còn có bán bùa bình an nha!. . .”
Hạng Tinh mua một đống lớn đồ vật, đột nhiên bị một gian hàng nhỏ bán bùa bình an hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt, không khỏi dùng sức kéo Lục Thiệu Khiêm chạy qua.
Nhìn tạo hình của bùa độc đáo tinh xảo kia, từng hàng bùa bình an tràn ngập ngụ ý tốt đẹp, đôi mắt cô sáng trong, yêu thích một đám không buông tay, cầm thưởng thức.
Cô chủ quán nhỏ thấy thế, không khỏi cũng nhiệt tình mà giới thiệu cho cô.
“Tiểu tỷ tỷ, bùa bình an nhà tôi rất linh nha!. . .Nhìn cô và bạn trai của cô ân ái như vậy, cái bùa ‘ tình yêu mỹ mãn ’ này thích hợp với hai người nhất! ~”
Cô chủ đáng yêu lanh lợi cầm lấy một cái bùa bình an màu hồng phấn tình yêu hình dáng chùm hoa, cười hì hì đưa cho Hạng Tinh.
“Cảm ơn ~”
Hạng Tinh kích động tiếp nhận, sau đó dừng lại một chút, vẫn là mắt trông mong mà nhìn về phía Lục Thiệu Khiêm, phóng ra ánh sáng cầu xin thương xót.
Vừa rồi cô đã mua rất nhiều đồ. . .
Cũng may, nam nhân chỉ ôn nhu cong môi, xoa xoa đầu nhỏ của cô.
“Muốn mua thì mua, em muốn treo đầy phòng cũng được.”
“Ừm ~”
Hạng Tinh yên lòng, chọn đặc biệt nhiều.
Ngoại trừ “Tình yêu mỹ mãn”, cô còn chọn “Sự nghiệp thuận lợi”, “Toàn gia an khang”, “Nét mặt toả sáng”. . .
Có tiền, có sức khỏe tốt, không đầu trọc.
Mới là hạnh phúc mỹ mãn nha.
Nhìn Hạng Tinh chọn đầy một hộp lớn bùa bình an, cô chủ nhỏ cười đến không khép miệng được, còn rất hào sảng mà giảm giá 20% cho cô.
Nhưng mà, ngay lúc Lục Thiệu Khiêm xuất tiền túi trả tiền, anh chợt thấy dư quang nhiều thêm một tia cảm giác khác thường quen thuộc.
Anh dừng lại, không khỏi nhìn qua.
Lại đột nhiên ngẩn ra, đôi mắt đen như mực khó có thể tin mà trừng lớn.
Chỉ thấy phía sau gian hàng nhỏ bùa bình an cách đó không xa, một nam nhân trẻ tuổi đang mặc phục sức (trang phục + trang sức) truyền thống của tộc Nhĩ Mã, đang yên lặng ngồi ở trước một cái rương nhỏ.
Nghiêm túc mà lấy bùa bình an ra, phân loại bày biện.
Người nam nhân này, lớn lên giống Bạch Húc như đúc.
Chỉ là, hoàn toàn không có hơi thở khỏe mạnh như ánh mặt trời của Bạch Húc, một thân trầm ổn nội liễm*, không nói một câu.
[* Nội liễm (内敛): hướng nội.]
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, nam nhân kia tựa như có cảm giác, cũng nâng mắt lên nhìn anh.
Đáng tiếc, đáy mắt thế nhưng chỉ có một mảnh xa lạ, cùng vẻ phòng bị mơ hồ.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)