Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Hạng Tinh lấy tất cả đồ đều thay vào túi đóng gói màu hồng nhạt và màu trắng, cất toàn bộ vào sau cốp xe, chuẩn bị khởi động động cơ rời đi.
Nhưng chợt thấy thân ảnh Bạch Giản, lại một lần xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt.
Nhìn vẻ mặt cô ấy phức tạp mà tiến lên phía trước, cô gái mím phấn môi, cuối cùng hạ cửa sổ xe xuống.
“Có chuyện gì sao?”
Đợi Bạch Giản mới dừng lại, cô liền trực tiếp hỏi.
“. . .”
Bạch Giản lập tức ngẩn ra.
Lại như giãy giụa một chút, mới lấy hết can đảm, ngước mắt hỏi, “Cô. . .còn liên lạc với Tô Thanh Triết sao?”
Hình ảnh vừa rồi kia, không có khả năng làm cô ấy không nghĩ nhiều.
Nhưng mà, Hạng Tinh rất nhanh đã lắc đầu.
Lại nghiêng đầu như suy nghĩ một chút, nói: “Có quan hệ với hắn ta không phải tôi, mà là chị gái của tôi nha.”
Giọng nói rơi xuống, lại thấy Bạch Giản đột nhiên chấn động.
Cô gái không khỏi nghi hoặc mà nhướng mày.
Kỳ thật những lời này là lúc trước Lục Thiệu Khiêm nói qua với cô, nếu Bạch Giản đến hỏi, thì phải trả lời như vậy.
Tuy rằng cô không biết những lời này có ý vị gì, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Giản, tựa hồ là đã hiểu ý tứ trong lời nói.
A, thật hiếu kỳ nha.
Hạng Tinh cắn cánh môi, lại suy nghĩ một chút.
Nếu cô ấy có thể hiểu được, vậy nói cho cô ấy câu tiếp theo đi.
Nghĩ xong, cô âm thầm nhẹ gật đầu.
Lại mở miệng nói, “Tô Thanh Triết không xứng với tôi, cũng không xứng với cô, cô vẫn nên nhân lúc còn sớm mà buông tay đi.”
“. . .Ách?”
Bạch Giản có chút kinh ngạc.
Vì sao Hạng Tinh sẽ đột nhiên nói ra nhừng lời này.
Nhưng Hạng Tinh cũng không giải thích nhiều hơn, nói xong liền đóng cửa sổ xe, khởi động xe, xe đã đi xa.
Lưu lại Bạch Giản với ánh mắt phức tạp đứng ở tại chỗ, lâm vào trầm tư.
. . .
Xe một đường chạy như bay trở về biệt thự Lục gia.
“Tiểu thư, ngài đã trở lại.”
Nhìn cô gái hự hự mà dỡ xuống một đống lớn chiến lợi phẩm, Chu bá nhanh chóng dẫn người chào đón.
“Mau giúp tiểu thư xách đồ. . .”
“Không, không cần.”
Hạng Tinh luống cuống một chút, nhanh chóng chạy chậm đến trước túi đóng gói hồng nhạt đầy đất, ngăn đám người hầu kia lại.
Nghĩ nghĩ, cô cố ý nghiêm khuôn mặt nhỏ, thẳng người, “Những thứ này đều là đồ rất có giá trị, là đồ dễ vỡ, mọi người không thể đụng vào.”
“. . .Được rồi.”
Đám người Chu bá đành phải lui ra.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng cô hưng phấn mà dọn lên dọn xuống những túi đóng gói và hộp đóng gói màu hồng nhạt, trong lòng Chu bá lại có chút cảm khái.
Thật tốt quá, mấy ngày này, tiểu thư cũng không có không vui.
Ông cũng xem như là không cô phụ những lời thiếu gia luôn mãi dặn dò.
. . .
Kết quả, ông vẫn cô phụ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu bá đúng giờ gõ cửa phòng Hạng Tinh.
Lại phát hiện cửa phòng vừa gõ đã lập tức mở ra, bên trong nửa bóng người cũng không có.
Chỉ chừa lại một phong thư nằm ở trên bàn.
—— Con đi du lịch hai ngày, không cần tìm con, cảm ơn.
Chu bá thoáng chốc hóa đá tại chỗ.
——
Sáu tiếng đồng hồ sau, Hạng Tinh đã thành công đến núi tuyết ở Tuyết Tùng thị, tỉnh Y.
Tháng mười hai ở Tuyết Tùng thị khác với Hải Thành, tuyết đã sớm phủ trắng xóa, một mảnh tuyết trắng khắp nơi, lộ ra vẻ đẹp thanh lãnh trong trẻo.
[* Nguyên câu là ‘Ngân trang tố khỏa’ (银装素裹): miêu tả thế giới tuyết phủ trắng xóa, không chút sặc sỡ, vô cùng tinh khiết. | khắp nơi tuyết trắng.]
Hạng Tinh sớm đã có chuẩn bị mà bọc mình thành một viên bánh ú lớn, lưng cõng túi lớn, lúc la lúc lắc bước ra khỏi sân bay.
Lúc sau lập tức gọi Áp Áp ra: 【 Áp Áp, mở bản đồ định vị thực tế ảo ra. 】
Trước mắt lập tức hiện ra bản đồ thực tế ảo toàn bộ Tuyết Tùng thị.
Điểm màu đỏ lập lòe đại biểu phương hướng vị trí của Lục Thiệu Khiêm, đang ở phía đông bắc của sân bay, chỗ nào đó trong núi tuyết Tuyết Tùng tiếng tăm lừng lẫy cả nước.
Thấy cảnh như vậy, Hạng Tinh thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Thật tốt quá.
Hắn, không xảy ra chuyện gì.
Nhìn ngọn núi tuyết tuyết trắng cách đó không xa kia, cô gái nhỏ hơi xoa tay nhỏ, mím chặt cánh môi đã đông lạnh, gật đầu chắc chắn.
——
Xin lỗi vì lâu như vậy mới đăng chương
o(TヘTo)
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)