Edit: Tiểu Manh
“!”
Hạng Tinh bị dọa sợ, gần như không suy nghĩ nhiều, đã theo bản năng muốn dùng đòn ném qua vai trong vật lộn......
Nhưng mà phản ứng của đối phương lại còn nhanh hơn cô.
Thậm chí cô còn chưa kịp giơ tay, cả người đã bị đôi tay kia đột nhiên bắt chéo, quay người.
Khiến cho Hạng Tinh ngẩn người một chút, chớp đôi mắt ướt mềm ngây thơ.
Lúc này cô mới phát hiện người đang giữ cô lại, đối diện với cô lại là một nữ nhân chăm sóc da đến mức gần như không đoán được tuổi, cả người tỏa ra hơi thở tao nhã quyến rũ.
Gương mặt có phần tương tự Tần Việt.
Cô gái không khỏi nghiêng đầu.
Chẳng lẽ là chị gái của Tần Việt?
Không đúng, trong tư liệu ghi Tần Việt là con một mà......
Nghĩ vậy, cô đang muốn mở miệng hỏi.
Lại phát hiện, nữ nhân này lại yên lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.
Trong đôi mắt phương quyến rũ kia lộ ra vẻ phức tạp, mà cô có chút không thể hiểu được.
Cho dù cô không hiểu, nhưng không hiểu sao Hạng Tinh lại có thể cảm giác được rung động mạnh mẽ trong đôi mắt đó, cùng với cảm giác phấn khích tương tự gặp lại bạn cũ......
Điều này khiến cô càng bối rối hơn.
Chị gái này quen biết cô......không phải, quen biết nguyên chủ à?
Không đúng, trong tư liệu, nguyên chủ cũng không quen biết một người như vậy.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau thật lâu.
Cho đến khi bí thư Ngô ở bên cạnh không chịu nổi bầu không khí dần dần đông cứng này mà ho khan một tiếng.
Lúc này hai người mới hoàn hồn lại.
“......À, xin chào, cô bé Hạng Tinh!”
Nữ nhân lập tức cười toe toét, nháy mắt tinh nghịch với Hạng Tinh, “Cô là mẹ của thằng nhóc kia! Con muốn gọi cô là bác gái, hay là chị Chung Lê đều được nha!”
“......”
Chung Lê đột nhiên nhiệt tình quá mức, khiến Hạng Tinh tạm thời chưa thể bình tĩnh lại, chỉ có thể ngơ ngác bị kéo chạy xuống lầu.
Sau khi bị Chung Lê đang vô cùng hân hoan kéo đến ngồi lên sô pha, bắt đầu một loạt câu hỏi điều tra hộ khẩu.
Nhìn vị bác gái thân mật quá mức này, Hạng Tinh giật mình một lúc, nhưng vẫn cười nhẹ, ngoan ngoãn trả lời thành thật.
“......Ừm, không tồi, không tồi!”
Hỏi thăm một lúc, Chung Lê tặc lưỡi, cực kỳ vừa lòng gật đầu.
Thật là cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp, chọc người yêu thương!
Lớn lên cũng trông giống Văn Văn nữa chứ!
Nhớ tới Hạng Văn, tươi cười trên môi Chung Lê đột nhiên cứng đờ một chút.
Đáy mắt trở nên tối sầm.
Vừa rồi nghe cô gái nhỏ nói thật ra Văn Văn đã qua đời một năm trước......
Nghĩ vậy, Chung Lê đột nhiên nắm chặt đôi tay, híp mắt lại.
Con quỷ cái khốn nạn Viên Tuyết!
“......Chị Chung Lê, chị làm sao vậy ạ?”
Nhìn vẻ mặt Chung Lê đột nhiên thay đổi thất thường, trong lòng Hạng Tinh tràn đầy thắc mắc, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói mềm mại ngay lập tức thổi bay toàn bộ cơn giận đang bốc cháy của nữ nhân.
“Không có gì đâu!”
Bà lại nở một nụ cười vô cùng điềm đạm thân thiết, giơ tay lên, dùng sức xoa đầu nhỏ của Hạng Tinh.
Cười nói, “Em xem, chị đến đây vội vàng quá, cũng không mang quà gặp mặt cho em!......Vậy đi, dù sao thằng nhóc đó cũng đang ngủ, Tiểu Tinh Nhi đi mua sắm với chị được không?”
Bà dứt lời, cũng không chờ Hạng Tinh đáp lại, đã trực tiếp vội vàng kéo cô ra ngoài.
Trước khi cửa đóng lại, bí thư Ngô nhìn đôi mắt cô đang bối rối nhìn cậu, cậu ngoại trừ cười gượng, cũng chỉ có thể cười gượng.
......
Bên kia, Chung Lê lái xe Porsche, chạy nhanh như điện chớp đến trước cửa trung tâm thương mại.
“Wow......”
Nhảy xuống xe, cô giơ tay che nắng, nhìn tòa nhà hiện đại rất cao trước mắt.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)