Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“. . .Không phải là cả đêm không nghỉ ngơi đấy chứ?”
Hạng Tinh cẩn thận kéo Tần Việt đến sô pha trong phòng khách, ngồi xuống.
Cong lưng, tay nhỏ lo lắng mà nâng khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tiên khí lượn lờ.
Trời ạ, dáng vẻ mệt mỏi thật nghiêm trọng.
“Hửm. . .không phải.”
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, không biết cố ý hay vô ý mà nghiêng người về phía trước, đầu trực tiếp tựa vào bụng nhỏ của Hạng Tinh.
Mơ màng thì thầm, “Ở trên máy bay có nhắm mắt nghỉ ngơi một tiếng.”
“. . .Vậy có đủ không?”
Hạng Tinh có chút không vui.
Cho dù không ngủ được thì thời gian cả đêm cũng đủ để anh ngủ từng đợt thật nhiều lần mà nhỉ.
Sao lại vội vàng trở về vậy?
Trong lúc buồn rầu, trong đầu cô chợt nhớ lại những gì cô nói lúc trò chuyện video vào tối ngày hôm qua.
Hinh như cô có nói lúc nào anh muốn ngủ thì tìm cô, đúng không nhỉ. . .?
Nghĩ đến đó, Hạng Tinh không khỏi chán nản lắc đầu nhỏ.
Là lỗi của cô!
“Được rồi, em đưa anh đi ngủ.”
Nghĩ vậy, cô vất vả đỡ nam nhân đứng lên, run rẩy bước lên phòng trên lầu.
Trong lúc này, người hầu trong nhà thấy vậy đều tiến lên muốn hỗ trợ.
Nhưng từng người đều bị Hạng Tinh từ chối.
Lỗi của cô nên cô phải tự chịu trách nhiệm.
. . .
Rốt cuộc đỡ Tần Việt nằm trên giường lớn của anh, Hạng Tinh nhảy xuống giường, tiện tay cầm hai túi khoai tây chiên, chuẩn bị chạy đến bàn nhỏ bố trí thiết bị thu âm.
Nhưng mà giây tiếp theo, cánh tay mảnh khảnh lại đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy rồi kéo ra sau.
Cô không thể không ngồi xuống, chợt khó hiểu quay đầu lại nhìn Tần Việt.
“Sao vậy. . .”
“Không cần dùng microphone.”
Chỉ thấy Tần Việt tiện tay ném tai nghe bên gối xuống mặt đất, mở đôi mắt nâu tràn đầy mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào cô.
Đôi môi mơ hồ cong lên, “Cứ ăn ở đây đi.”
“Hả?”
Hạng Tinh hơi ngớ người.
Cô nhìn túi khoai tây chiên trong tay, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được chớp đôi mắt hạnh ướt át, cái miệng nhỏ hơi trề ra, “Nhưng mà vụn khoai tây sẽ rớt trên giường mất. . .”
Quá mất vệ sinh.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng nhìn ánh mắt nhiệt liệt chân thành của nam nhân lộ ra một chút làm nũng cầu xin, khiến cô cũng không thể tàn nhẫn quyết tâm từ chối.
Dừng một chút, cuối cùng lại thở dài, di chuyển đến vị trí đầu giường.
Giống như lần trước, cô cẩn thận nâng đầu Tần Việt gối lên trên đùi.
Mùi sữa dịu ngọt xộc vào xoang mũi một cách mạnh mẽ, nam nhân ngẩn người một chút, trong lòng lập tức hiểu ra chút gì đó.
Anh cười thầm, cánh tay thon dài tiện thể nhẹ nhàng ôm cô.
Yên tâm thoải mái nhắm đôi mắt nặng trĩu.
Còn Hạng Tinh, lúc này cô đang ngẩn người nhìn hai túi khoai tây chiên trong tay.
Ừm, cô vẫn rất lo lắng, lúc cô ăn khoai tây chiên, không biết vụn khoai tây có rớt lên đầu Tần Việt không nhỉ?
Nghĩ vậy, cô gái hơi nghiêng đầu nhỏ, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh đầu của anh toàn là vụn khoai tây.
Ôi trời.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy cả người khó chịu.
Cuối cùng ném túi khoai tây chiên vào trong rổ, bàn tay nhỏ chuyển qua nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại.
Đôi mắt ướt mềm hơi chớp, đột nhiên hơi cúi người rồi khẽ nói.
“Tần Việt, em kể chuyện cho anh nghe được không?”
“Ừm. . .cũng được.”
Tần Việt ậm ờ đáp lại.
Hiện tại, anh giống như đột nhiên phát hiện lục địa mới, lại tìm được phương pháp tốt hơn.
Ngược lại không cần phải dùng âm thanh hỗ trợ giấc ngủ.
Nhưng mà Hạng Tinh không biết chuyện đó.
Cô mím đôi môi mềm như thạch trái cây, cố gắng nhớ lại thật kỹ tuyển tập truyện cổ tích Áp Áp cho cô xem.
Ừm, kể chuyện thần đèn Aladin được đấy.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)