Edit và beta: Shim

WordPress: Phong Nguyệt Các

Đêm hôm đó, Mộc Tử Quân đưa Ngôn Kiêm đã hạ sốt xuất viện.

Nhìn hai thân hình vai kề vai rời đi, nữ sinh giường bên kích động suýt chảy máu mũi, bắt đầu gõ ra chuyện tình sùi sụt tám vạn chữ.

Vừa về tới nhà, Mộc Tử Quân liền nhận được điện thoại của A Mộc Mộc.

"Ngày mai bố mẹ bảo em đi gặp bố mẹ anh."

"Gặp bố mẹ anh á? Để làm gì cơ?" OoO

A Mộc Mộc nghiêm túc: "Cầu hôn."

Mộc Tử Quân đỡ trán, "Em được con khỉ mời tới trêu anh hả?" (1)

"..."

"Tại sao không đáp?"

"..."

"Chẳng lẽ... Em tưởng thật?"

"Ừm. Sính lễ đã chuẩn bị xong rồi."

Mộc Tử Quân sợ ngây người.

[(1) Nhái câu của Hồng Hài Nhi nói với Quan Thế Âm Bồ Tát: "Bà là cứu binh con khỉ mời đến đúng không?" (Tây Du Kí).]

"Mẹ, có chuyện lớn!"

"Sao vậy Mộc Tử? Muộn thế này còn gọi làm gì? Bố ngủ rồi."

"Mẹ, bạn trai con bảo ngày mai muốn đến nhà chúng ta cầu hôn!"

Ma ma mơ màng, "Thế chúng ta phải chuẩn bị đồ cưới à?"

"..." Mẹ có nghiêm túc không đấy?

"Ai vậy?"

"A Mộc đó! Hôm Tết mẹ còn nói không cần lo con cái mang họ ai đó!"

Ma ma suy nghĩ một lát, rốt cục nhớ ra, "À à, là con trai bà chủ quán mạt chược. Hai đứa mi chưa chia tay hả?"

Mộc Tử Quân cười khổ, "Không chia, mẹ thất vọng à?"

Ma ma vội vàng giải thích: "Không không, mẹ ngạc nhiên thôi. Mấy người trước của mày không phải đều chả bao lâu sao?"

"..." Nhan sắc của mấy tên đó bằng A Mộc được chắc?

Mộc Tử Quân cười cười, "Bọn con là ba ba nhìn hạt đậu, vừa mắt nhau là đủ rồi!" (2)

Ma ma cũng cười, "Rồi rồi, sáng mai mẹ sẽ nói với bố mày, dẫn về đi."

"Vâng, mẹ tuyệt vời nhất!" Mộc Tử Quân bắt đầu làm nũng, "Yên tâm, mẹ cũng biết mà, A Mộc học giỏi, cũng rất dễ chung sống, sẽ không làm bố nổi giận đâu."

Ma ma vui mừng thở dài, "Thật ra mày cũng không cần lo về bố mày, tính lão ấy vẫn xấu ai chả biết. Chủ yếu là phải đối tốt với mày đấy..."

Mộc Tử Quân trầm tư một hồi, sau đó mỉm cười, "Cậu ấy rất tốt với con. Cũng sẽ tốt với bố mẹ."

[(2) Ba ba nhìn hạt đậu: Vì mắt chú ba ba bé xíu bằng hạt đậu nên nó chỉ có thể thấy hạt đậu thôi. Ý là trong mắt anh chỉ có em, trong nhãn cầu em cũng chứa mỗi bóng hình anh.]



Hôm sau, A Mộc Mộc gọi cho Mộc Tử Quân từ sáng sớm, anh vừa ấn nhận cậu liền lên tiếng: "Ra mắt nhà anh em nên tặng quà gì?"

Mộc Tử Quân vẫn còn mơ mơ màng màng, một lúc lâu mới tỉnh chút, "Không cần thiết, còn tặng quà gì chứ?"

A Mộc Mộc ngẩn người, "Đúng vậy, tặng quà gì chứ?"

"Anh dùng câu hỏi ngược! Câu hỏi ngược đó! Em học văn kiểu gì thế?" Mộc Tử Quân hoàn toàn tỉnh táo, thở dài, quyết định không thèm khách sáo nữa, "Đừng nên đắt quá, bày tỏ tâm ý là được."

A Mộc Mộc chợt "à" xong vội cúp máy đi chuẩn bị.

Phong Nguyệt Các//shim_sunsee

Trưa, Mộc Tử Quân lái xe đến chờ ngoài trường A Mộc Mộc, vừa thấy cậu đi ra ôm một Bay Max nhỏ, anh lập tức rớt tròng mắt.

Mộc Tử Quân chỉ vào bé Bay Max, "Anh muốn như vậy?"

"Không phải."

"... Anh chưa nói gì hết nha."

A Mộc Mộc giải thích: "Con này cứng. Không phải anh thích thú ôm mềm mềm trong phim sao?"

Mộc Tử Quân cười trong lòng, "Ai nói anh không thích cứng?"

A Mộc Mộc nghe anh nói như vậy cũng cười, lộ ra hai đồng tiền, "Anh thích là được rồi."

Mộc Tử Quân chọc chọc mấy cái lúm, "Nhưng phải tặng cho bố mẹ anh mà? Anh thích thì ích gì?"

A Mộc Mộc nghiêng đầu, "Không phải nói quà bày tỏ tâm ý à?"

"Đúng vậy, thì sao?" Não Mộc Tử Quân không kịp tải.

Tai A Mộc Mộc hơi nóng lên, "Cho nên anh thích là được rồi."

Anh sửng sốt, trong nháy mắt hiểu... "tâm" ý cậu.

Lúc hai người tới trước nhà Mộc Tử Quân, đang định gõ cửa, A Mộc Mộc đột nhiên kéo tay anh.

"Em phải gọi bố mẹ anh là gì?" Cậu ngập ngừng hỏi.

Mộc Tử Quân cười, "Anh là thế nào với em?"

A Mộc Mộc nghĩ, lại nghĩ thêm một chút, lại thêm thêm thêm một chút, sau đó chính thức tự vò rối mấy chiếc nơ ron của mình.

Mộc Tử Quân đỡ trán, xoa đầu đối phương, "Đừng nghĩ nữa, anh là bạn trai cưng đó!"

A Mộc Mộc nghiêm túc "à" lên.

"Cho nên," Mộc Tử Quân nhéo cái cằm của cậu, chụt một cái, "biết gọi sao chưa?"

A Mộc Mộc trịnh trọng gật đầu. Sau đó cửa vừa mở ra liền chào: "Xin chào bố mẹ bạn trai tôi!"

Cả nhà Mộc Tử: "..." Cậu ta cố ý gây cười sao?

A Mộc Mộc đưa cái túi đang cầm lên, ma ma Mộc bèn tươi cười từ chối: "Ui da, con đến là tốt rồi! Còn mang quà cáp làm gì?"

A Mộc Mộc nghiêm mặt đáp: "Đây là sính lễ."

Ma ma vỗ đùi cái đét, "Ôi suýt nữa quên! Lão Lí, mau đem hồi môn của con trai chúng ta ra đây!"

Ba ba tức giận đến nỗi cơ mặt đanh hết cả, "hừ" mạnh, "Bà còn biết mình đẻ con trai cơ đấy! Sao bà làm như gả con gái đi thế hả?!"

Ma ma không chịu thua câu nào, hơi dồn một lèo từ bụng lên cổ, "Ông muốn cho con trai cưới người khác thì ông tìm người khác cầu hôn đi!"

Ba ba: "..."

Ma ma làm một bàn thức ăn hoành tráng, vô cùng phấn khởi chờ đón con trai con rể.



Nhưng ba ba vẫn tỏ ra khó chịu, "Hừ, không biết về sớm giúp mẹ làm cơm, chỉ biết canh giờ tới ăn chùa! Không tiến bộ tí nào!"

A Mộc Mộc vừa vào cửa đã bị quở trách một trận, đầu óc căng như dây đàn. Mộc Tử Quân nhéo tay cậu, ý bảo hãy thả lỏng.

"Cứ làm như bố có tiến bộ ấy!" Mộc Tử Quân cười hì hì, "Đã bao nhiều năm rồi bố cũng biết nấu cơm đâu!"

Khuôn mặt già của ba ba đỏ bừng lên, "Tao không giống mày, khác nhau hoàn toàn! Tao là nhân viên kỹ thuật, làm công trình, tao, tao..."

"Ôi chao, đừng cãi nhau nữa!" Ma ma xua tay, "Đi ăn cơm trước, ăn xong rồi nói!"

Trong bữa cơm, A Mộc Mộc chỉ chủ động mở miệng một lần, còn lại đều là mẹ hỏi han tình hình gần đây, cậu chỉ trả lời ngắn gọn. Trong bữa cơm này, bố cũng không chủ động mở miệng lần nào, đều là Mộc Tử Quân hỏi thăm ông mới chịu trả lời.

Mộc Tử Quân ngắm hai người đàn ông trụ cột của gia đình, không khỏi bật cười, "Xét theo khía cạnh này mà nói, mắt nhìn của hai mẹ ta thật giống nhau."

Ma ma cũng vui vẻ, "Đương nhiên, dù sao cũng là đứa con tay mẹ nhặt từ đống rác về mà."

Mộc Tử Quân rất phối hợp, "Không phải nhặt ở lề đường sao?"

Ba ba nghe vậy cũng lộ ra ý cười, "Nhặt ở thùng rác ven đường."

Bầu không khí rốt cục hòa hoãn không ít. Mà ngay lúc này, A Mộc Mộc nghiêm túc hỏi nhỏ một câu: "Anh thật sự bị nhặt về sao?"

Lập tức về trạng thái tẻ ngắt.

Thấy sắc mặt ba ba lại căng lại rồi, Mộc Tử Quân ho nhẹ một tiếng, giải thích: "A Mộc là con mọt sách, không biết nói đùa..."

Nghe vậy, ba ba cũng hơi giãn ra, nhìn A Mộc Mộc vài cái, thấy đối phương cũng đang mở to con mắt sáng choang long lanh nhìn lại mình, thở dài, "Thế cũng tốt. Tìm một người thành thật sẽ không bị bắt nạt, sống cho dễ chịu."

Mộc Tử Quân gật đầu mỉm cười phụ họa, nhưng nội tâm thầm oán thầm: Ai nói người thành thật sẽ không bắt nạt người khác? Ngu ngốc đến tận cùng tự nhiên thành độc ác đó!

Cơm nước xong, A Mộc Mộc bật công tắc Bay Max lên, Mộc Tử Quân mới phát hiện, bé này không như anh tưởng.

Lúc nãy anh cho rằng đây chỉ một mô hình, nhưng không ngờ nó y như trong phim vậy, được A Mộc Mộc chế thành một cỗ máy chăm sóc sức khỏe cá nhân!

Mặc dù không thể quét hình bằng trí tuệ như phim, nhưng có thể thông qua bao đeo cổ tay bluetooth theo dõi huyết áp, nhịp tim, chỉ tiêu hàm lượng oxy các thứ, cũng hiển thị trên màn hình ở bụng, đồng thời đồng bộ đến điện thoại của Mộc Tử Quân.

Hơn nữa Bay Max còn có thể nói chuyện, có âm thanh báo cáo số liệu theo dõi rồi căn cứ số liệu nêu lên tình hình sức khỏe. Làm người ta cảm động nhất là, giọng bé Bay Max chính là giọng Mộc Tử Quân!

Tối, trước khi ngủ, Mộc Tử Quân ngồi trên người A Mộc Mộc, kéo cổ áo cậu, rất có thái độ được sủng ái mà kiêu, "Nói! Từ khi nào ghi âm tiếng của anh? Không phải lúc ư ư trên giường đấy chứ?"

A Mộc Mộc mặt đỏ, "Không phải, không phải! " Vội vàng giải thích: "Mỗi lần anh tới phòng thí nghiệm, bọn họ đều ghi âm lại."

Mộc Tử Quân nghĩ lại về những lần đi đến đó, vẻ mặt rất ư là đờ mờ, "Dự mưu đã lâu ha!"

"Mọi người cảm thấy tiếng anh hay, rất có sức hấp dẫn."

"Thế à?" Anh lại hơi hơi thất vọng, "Anh còn tưởng em đặc biệt làm vì anh cơ. Hóa ra chỉ là thành quả nghiên cứu."

"Hợp tác với Đại học Y." A Mộc Mộc không lí giải được hết tâm tư đối phương, nhưng vẫn xoa lưng anh, bổ sung, "Nhưng hình dáng là làm riêng, em nhớ rằng anh thích cái này."

Mộc Tử Quân chớp chớp, "Thật sao?"

Cậu gật đầu, "Thật ra làm con này là phạm quy, có liên quan đến vấn đề bản quyền. Chỉ cần bạn em không nói, không bị người khác phát hiện sẽ không sao..."

Hôm sau, ma ma ôm Bay Max đi khoe khắp làng trên xóm dưới. Trong một buổi sáng, toàn khu đều biết nhà Mộc Tử Quân có Bay Max nhỏ.

[Nhật kí nhà Mộc Tử]

– Mộc Tử Quân: Mình muốn một món quà có một không hai!

– A Mộc Mộc: Rốt cuộc bố mẹ anh ấy tên gì?

[Truyện này viết năm 2015 nên toàn các sự kiện năm đó. Cũng khá trendy đấy chứ. Tự nhiên làm tui nhớ Bay Max cute à:3]

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play