Hôm nay, Mộc Tử Quân đi đến trường A Mộc Mộc, tặng quà cho cậu.
Cậu nhận cái hộp, mở ra nhìn một cái, chau mày, đẩy lại vào tay anh, "Em không cần."
"Vì sao?" Mộc Tử Quân tan nát hết lòng mề, "Anh đã chọn lâu lắm đó!"
"Nhưng... Son môi chỉ con gái mới dùng."
"Em ngốc à?" Mộc Tử Quân dở khóc dở cười, "Đây không phải là son màu, đây là son dưỡng! Con trai vẫn dùng son dưỡng mà! Em nhìn chữ tiếng Anh viết trên này đi!"
A Mộc Mộc "à" một cái, ngượng ngùng gãi đầu, "Em dốt tiếng Anh." Lại nhận lại hộp, bóc ra, vặn son lên cắn thử một miếng, cau mày: "Không ngon."
Mộc Tử Quân nâng trán: "... Cái này đâu ăn được đâu!"
A Mộc Mộc nở nụ cười, cất son vào túi, "Cảm ơn, em thích lắm."
Mộc Tử Quân "hứ" một tiếng, khóe miệng lơ đãng vẽ ra đường cong câu dẫn, chọc chọc lúm đồng tiền của cậu, "Được rồi, em sắp về nhà à?
A Mộc Mộc gật đầu, "Bố em từ quân khu về, mẹ muốn em về nhà."
"Muốn anh lai không?"
Cậu suy nghĩ một chút, "Có thể."
Đối phương vừa được lợi còn lên giọng, Mộc Tử Quân cảm thấy rất khó chịu, hất cằm kiêu kì, "Cầu xin đê. Em xin anh anh sẽ lai về. "
A Mộc Mộc mặt không chút thay đổi: "Cầu xin anh."
"..." Không có tí thỏa mãn nào!
Đưa A Mộc Mộc đến dưới nhà, cậu nói tạm biệt đi đây, Mộc Tử Quân đột nhiên nảy ra một ý trong đầu, liền gọi người lại, "Chờ đã!"
"Ừm... Anh hơi khát." Mau mời người ta vào nhà đi!
"Cầm tiền không?"
Mộc Tử Quân không hiểu, "Có."
A Mộc Mộc chỉ tay, "Sang bên kia có một cửa hàng."
Mộc Tử Quân khẽ cắn môi, "Em không thể mời anh lên nhà uống cốc nước sao?"
A Mộc Mộc ngẩn người, "Thì ra anh muốn lên nhà em."
Con ngươi Mộc Tử Quân lóe lên, ôm chặt A Mộc Mộc, chôn đầu vào ngực cậu cạ cạ, "Bọn mình đã yêu nhau lâu như vậy, em còn không định đưa anh về ra mắt ư?"
A Mộc Mộc suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, "Hai tháng, lâu đâu?"
Mộc Tử Quân bĩu môi, hừ mạnh, thật tức giận cậu không hiểu ý.
A Mộc Mộc thấy Mộc Tử Quân nổi nóng, cúi đầu lí nhí, "Lẽ nào em với anh... Sống một ngày bằng một năm?"
"..."
Mộc Tử Quân phát điên, "Em bị ngốc à? Không nhìn ra anh thích em muốn chết, nóng lòng muốn gặp bố mẹ chồng rồi sao?"
A Mộc Mộc sửng sốt, tỉnh ra, "Hóa ra gặp bố mẹ chồng à?"
"..." Đó không phải trọng tâm đâu thằng ngốc ạ!
Mộc Tử Quân rốt cục bước vào nhà chồng như ý nguyện. Vừa thấy con dâu, mẫu hậu liền nhanh chóng lên tiếng: "Đây chính là Mộc Tử hả? Ai da, nhìn người đẹp quá nha! Đến, chớ ngại... Ba thiếu một! Con ngoan à, vào mâm với bọn dì đi!"
"Cái này..." Mộc Tử Quân lần đầu tiên tới "nhà chồng", dĩ nhiên muốn biểu hiện tốt một chút. Đã vội đi không chuẩn bị quà cáp, bây giờ sao có thể từ chối yêu cầu nhỏ này chứ, "Dạ. Nhưng trình chơi bài của con hơi kém ạ."
Các bà đều nói: "Không sao không sao, thoải mái vui chơi tí thôi mà!"
Quả nhiên, Mộc Tử Quân thua liền hai ván, chuẩn bị thua ván thứ ba. A Mộc Mộc bị bố gọi vào phòng cuối cùng cũng đi ra, anh vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu.
Đợi cậu đi đến trước mặt, Mộc Tử Quân hỏi: "A Mộc, em biết chơi mạt chược không? Giúp anh một chút nha."
Ba người còn lại trên chiếu bài đều tỏ ra hoảng hốt, khươ tay lia lịa, "Đừng đừng đừng, con không được nhờ nó đâu! "
Thấy Mộc Tử Quân ngơ ngác không hiểu, A Mộc Mộc giải thích: "Tay em khá đỏ."
Mẹ Mộc vừa tự hào vừa lo lắng, "A Mộc đánh mười trận có thể bốc thắng chín trận! Nếu nó vào chơi, mọi người đều không làm ăn được gì nữa!"
Mộc Tử Quân cảm thấy rất kinh ngạc, sau bữa cơm tối bèn vào phòng A Mộc Mộc, quyết truy hỏi tới cùng. Anh chẳng tin cái này chỉ do số đỏ đâu!
A Mộc Mộc bị Mộc Tử Quân đè xuống giường, "dụ dỗ đè ép" phía dưới mãi rốt cục "phạm nhân" cũng phải đỏ mặt khai hết, "Có một thời gian mẹ luôn muốn huấn luyện em chơi mạt chược, nhưng em không có hứng thú. Sau đó em phát hiện, máy xáo bài tự động mẹ mua có quy luật..."
Mộc Tử Quân nằm sấp trên người cậu, chợt hiểu ra: "Sau đó em liền lợi dụng quy luật này, liên tục tự mò bài. Dì thấy mình thua thảm quá bèn không dám... để cho em chơi nữa?"
A Mộc Mộc vuốt ve bả vai Mộc Tử Quân, "Cũng không hẳn vậy. Thật ra sau đó bố biết chuyện, cho rằng em mê bài bạc giống mẹ, nên cấm em trở lại bàn mạt chược."
"Hóa ra là vậy." Mộc Tử Quân trêu ghẹo, "Em cũng rất thâm hiểm nha."
Cậu băn khoăn gãi đầu, "Cái này gọi là "thâm hiểm" á? Em có thành người xấu không?"
"Đương nhiên." Mộc Tử Quân cắn môi A Mộc Mộc, khẽ cười hỏi: "Nhiều ngày như vậy không chịu chiều anh, em nói xem có xấu không?"
Cảm nhận được đối phương cứng đờ, Mộc Tử Quân lại liếm gò má đang dần nóng bừng, hửi hửi, "Người có mùi gì thơm vậy?"
A Mộc Mộc hoàn hồn, đáp: "Âu, Âu Mĩ Tịnh."
"Âu Mĩ Tịnh?" Nghe tới cái nhãn hiệu quen thuộc này, anh chợt nhớ lại chút kí ức xa xưa, không khỏi bật cười, "Đó không phải là mĩ phẩm cho bọn trẻ con sao? Em còn con nít à?"
A Mộc Mộc hơi xíu xấu hổ, không đáp lại. Cậu cảm thấy có đôi tay ở trên người mình "hoành hành", thân thể bỗng chốc càng thêm cứng ngắc, run run nói: "Đừng... Nhà em cách âm không tốt."
Mộc Tử Quân chôn mặt ở cổ cậu, cạ cạ làm nũng, đang định bảo "Anh muốn chơi luôn trên giường này cơ!" thì từ phòng cách vách truyền tới những tiếng nhộn nhạo rên rỉ, lời đã đến chân răng quay ngoắt thành: "Hiểu rồi."
A Mộc Mộc mặt đỏ: "..."
Mộc Tử Quân nhỏ giọng ai oán: "Bố mẹ em thật "dồi dào"."
"..."
Cảm giác được mặt A Mộc Mộc ngày càng nóng, anh tiếp tục trêu đùa, "Không biết con trai thế nào đây? Lần trước dạy em rồi cũng nên ôn lại tí nhỉ?"
A Mộc Mộc: "Đừng... Ư, a... Không...Urggggg... Ngoan, thả lỏng..."
Phong Nguyệt Các//shim_sunsee
Sớm hôm sau, Mộc Tử Quân buồn chán bật lap lên xem, "Tiếng Anh của em kém thật nha."
A Mộc Mộc nhức đầu, "Ừm, học mãi vẫn không biết."
Mộc Tử Quân cười, "Em xem bài luận này đi, ngay cả 'failure' cũng sai bét."
A Mộc Mộc suy nghĩ một chút, thản nhiên bảo: "Có lẽ bởi vì trong từ điển của em không có từ 'thất bại' này."
Mộc Tử Quân: "... Có thể mất liêm sỉ hơn nữa không?"
A Mộc Mộc: "Có."
Mộc Tử Quân ngạc nhiên, "Hử?"
A Mộc Mộc không đổi biểu cảm, chỉ là đỏ mặt chút, "Ban ngày n*ng tình."
Mộc Tử Quân ngẩn người, cười rạng rỡ, lập tức nhào tới.
[Nhật kí nhà Mộc Tử]
– Mộc Tử Quân: Thành tích học tập được, có tiến bộ.
– A Mộc Mộc: Thầy giáo dạy thật tốt.
Hết chương 25
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT