Chẳng biết có phải do câu trả lời của Bùi Chi để lại bóng ma tâm lý cho cậu nhóc nhím gai hay không, suốt tiết Văn cậu ta cứ bồn chồn nhấp nhổm, không hé miệng nói nửa lời.
Mà chuyện khiến cậu ta căm phẫn đến cùng cực còn xảy ra ở tiết sau.
Chuông tan học reo, Lý Xu thu dọn sách vở ôm trước ngực.
Cô chưa cho tan nhưng cả lớp đã bắt đầu ồn ào, tất cả học sinh đều rướn cổ, đặc biệt là Trịnh Mã Đặc.
Trịnh Mã Đặc như đã lên dây cót chỉ cần cô Lý lên tiếng là cậu ta sẽ lao khỏi lớp ngay lập tức, sẵn sàng chiến đấu.
Bùi Chi đang đọc sách, dường như cũng cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hơi khó hiểu với bầu không khí thiết quân luật đang diễn ra.
“Cạnh tranh xếp trước, hữu nghị xếp sau.”
Lý Xu nói.
Lâm Triều Tịch vô thức gật đầu, sau đó chợt cảm thấy hình như không ổn?
“Đánh tơi bời lớp 1 cho tôi!” Đây là câu thứ hai.
“Đánh! Đánh! Đánh!”
Giống tướng lĩnh tuyên bố hiệu lệnh, binh sĩ hưởng ứng, đám con trai trong lớp đồng loạt rống lên.
“Anh em, đi!”
Dưới cuối lớp, Trịnh Mã Đặc vỗ bàn đứng dậy, Lâm Triều Tịch giật nảy mình.
Có nam sinh rút quả bóng rổ dưới ghế ra, ném lên một đường vòng cung. Trịnh Mã Đặc duỗi tay đón lấy, bịch một tiếng, Lâm Triều Tịch mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đáng nhẽ tiết sau là tiếng Anh, nhưng bởi trường học đang tổ chức thi đấu bóng rổ nên đã đổi lịch, gộp hai tiết thể dục lại để thi đấu với lớp 9-1.
Lâm Triều Tịch chẳng có hứng thú bóng rổ, nhưng nghĩ đến lớp 9-1 có Hoa Quyển và Lục Chí Hạo, cô bỗng muốn nhìn phản ứng há hốc rớt cằm của họ khi thấy Bùi Chi.
Lý Xu: “Trịnh Thiên Minh, em dẫn các bạn đến sân bóng, nhớ phải để ý bạn mới đấy, cất đồ xong rồi cô xuống luôn.”
Trịnh Thiên Minh vừa định chạy tót đi, nghe cô nói vậy thì chỉ đành cam chịu vỗ vai Bùi Chi một cái: “Đi theo tôi, đừng có lạc đội!”
Bùi Chi gấp sách, chẳng mấy kích động, trước tiên là gật đầu chào cô, sau đó mới đứng dậy.
Trịnh Thiên Minh đã chạy trước mấy bước, gọi ầm lên ngoài hành lang: “Nhanh cái chân lên, người gì chậm như rùa!”
____
Góc đông nam khu thể thao trường cấp hai Thực nghiệm có một sân bóng bỏ ngoài trời đạt chuẩn.
Bùi Chi bị Trịnh Mã Đặc kéo đi, Lâm Triều Tịch cũng xuống cùng mọi người. Đến nơi rồi mới thấy không riêng gì lớp cô, cả lớp 9-1 cũng rất coi trọng trận đấu này.
Lớp 9-1 không những đến sớm hơn lớp cô, thậm chí còn giăng cả biểu ngữ.
Nhìn khẩu hiệu “lớp 9-1, mãnh hổ xung đột” khiên cưỡng phía đối diện, Lâm Triều Tịch nghĩ có lẽ tinh thần hiếu thắng tỉ lệ thuận với thành tích học tập.
Hai lớp chia nhau ngồi trên khán đài phía đông và phía tây, cách nhau một sân bóng rổ.
Chỗ ngồi đâu vào đấy, ban hậu cần của lớp cô cũng bắt đầu phát gậy cổ vũ, chỉ huy cả lớp luyện tập hô khẩu hiệu để đấu lại với lớp một, khí thế bừng bừng.
“Rầm rầm rầm”, “rầm rầm rầm”, học sinh đập gậy cổ vũ theo tiết tấu, phấn khích kích động.
Gậy cổ vũ của Lâm Triều Tịch vẫn nằm im trên đùi, cô ngồi một mình dưới cuối hàng khán đài, có chút lúng túng.
Hôm qua vừa cãi nhau nên Bao Tiểu Manh cố tình bơ cô, chạy đi chơi với một bạn nữ khác, cô chưa tìm được đồng bọn, chỉ biết ngồi im ở hàng cuối.
Giống như cô, Bùi Chi cũng ngồi hàng cuối cùng, nhưng sức hút của cậu lớn hơn cô nhiều. Bùi Chi đến sớm hơn, có không ít nam sinh nữ sinh vây xung quanh bắt chuyện với cậu.
Ánh nắng gay gắt, cậu kéo mũ áo hoodie lên, không nhìn rõ gương mặt, Lâm Triều Tịch thấy cậu bận rộn nên quyết định chưa chạy sang chào hỏi vội.
Nắng chiếu chói lọi, sân bóng hầm hập, Lâm Triều Tịch che trán, cố gắng nhìn sang khán đài bên kia tìm Hoa Quyển và Lục Chí Hạo.
Hoa Quyển không ở đây, có lẽ là đang trên sân bóng, còn Lục Chí Hạo…
Lục Chí Hạo nhỡ đặt một quyển sách trên đùi, thỉnh thoảng nhắm mắt tĩnh tâm, trông như đang học thuộc từ mới, không hề có ý định ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Thôi được, không biết đến bao giờ cậu ta mới phát hiện ra đây?
Bỗng tiếng cổ vũ “rầm rầm rầm” nổ lên ở khán đài lớp cô, Lâm Triều Tịch thủng màng nhĩ, nheo mắt nhìn xuống mới biết đó là màn chào đón đội bóng do Trịnh Mã Đặc chủ lực dẫn đầu.
Các cầu thủ vừa thay đồng phục thi đấu chạy ra, khởi động làm nóng người.
Trịnh Mã Đặc ép dẻo hai chân, chạy nhanh như chớp.
“Anh Thiên cố lên!”
“Lật đổ chúng nó!”
Trịnh Mã Đặc vừa chạy vừa vẫy tay, hưởng thụ tiếng reo hò nhiệt tình của quần chúng.
Nhờ cái mặt đẹp nên cậu ra rất thu hút nữ sinh, ánh nắng chiếu lên giống như thêm một lớp lọc màu, làn da ngăm đen khỏe khoắn, khiến các cô gái lớp 9-1 lẫn lớp cô đều biến thành cây si.
_____
Hoa Quyển và các thành viên đội lớp 9-1 đi ra khỏi phòng thay đồ, đúng lúc chứng kiến cảnh này.
Khán đài bên kia thì náo nhiệt, phía bọn họ thì rõ là yên tĩnh hơn hẳn.
Lớp trưởng Trần Sở vỗ tay tập hợp thành viên, trông cứ như kiêm cả chức huấn luyện viên: “Chúng ta vẫn sẽ chơi theo chiến thuật ép sát, Hoa Quyển chú ý đề phòng Trịnh Thiên Minh…”
“Để dành phần khó nhất cho tôi hả?” Hoa Quyển nhếch mép.
Trần Sở: “Tôi biết cậu có thành kiến với tôi, nhưng đây là trận đấu giành vinh quang cho tập thể, mong cậu đặt đoàn kết lên hàng đầu.”
“Tôi không đoàn kết chắc?” Hoa Quyển chỉ sân bóng: “1-2-1-1, chúng ta tập được mấy lần, cậu đừng có tưởng đây là phim “Cao thủ bóng rổ” mà đòi chiến thuật này nọ, thể lực của bọn tôi có bằng được lớp kia đâu!”
Trần Sở ôn hòa: “Bọn họ cũng là học sinh cấp hai, thể lực không cách biệt nhiều, chúng ta huấn luyện nghiêm túc hơn, rèn luyện kiên trì hơn, tớ nghĩ chúng ta nên cố hết sức, các cậu thấy sao?”
Trần Sở ra chiều dân chủ, bình thường cậu ta đã có uy tín, lại hay giúp đỡ mọi người, các thành viên vô thức gật đầu theo.
“Đúng đó anh Quyển, tớ thấy mình cứ thử xem sao.”
“Thể lực đội mình chắc chắn tốt hơn.”
“Nếu cậu không thủ được Trịnh Thiên Minh thì còn có tớ yểm trợ.”
Nghe những lời này, Hoa Quyển chán chả buồn cãi: “Được thôi, cứ chờ thua đi.”
Nói xong thì chạy đi khởi động.
Sân bóng rất náo nhiệt, nhưng Hoa Quyển chạy mãi vẫn thấy thật cô độc.
Thực ra Hoa Quyển không muốn chơi bóng rổ, nghĩ đến hợp tác với Trần Sở là đã thấy phiền, nhưng quan trọng nhất là cậu thấy thái độ của cả đội không ổn, quá hiếu thắng.
Bọn họ đều cho rằng bại trận trước lớp 9-13 là chuyện vô cùng nhục nhã, bọn họ không chỉ muốn đứng đầu về thành tích mà còn áp đảo về thể lực lẫn đủ loại phương diện khác.
Cái gì cũng đòi thắng, có mệt không hả?
Sân bóng rộng lớn quá, cậu ngán ngẩm chạy, đúng lúc chạy đến gần lớp 9-13.
Bầu không khí của lớp 9-13 mới giống học sinh cấp hai bình thường, nam sinh vừa khởi động vừa nô nhau.
“Anh Thiên, Lâm Triều Tịch không theo đuổi anh nữa thật à?”
“Tiên sư, sao cậu ấy lại thế cơ chứ!”
“Em thấy cậu ấy cứ dán mắt vào thằng mới chuyển đến!”
“Thảm, anh Thiên bị người ta nẫng tay trên rồi!”
Hầy, vẫn là rác rưởi.
Hoa Quyển nghe đến đây, quyết định thu hồi lời khen dành cho lớp 9-13.
Cậu nhìn khán đài phía lớp 9-13, cô bạn ngồi hàng cuối cùng đang toét miệng cười với cậu, còn vung gậy cổ vũ gọi cậu chạy đến.
Tâm trạng đang tồi tệ, Hoa Quyển lười chào hỏi, chỉ vào Trịnh Thiên Minh làm khẩu hình “ngớ ngẩn” rồi tiếp tục khởi động.
______
Nhìn bóng lưng cô độc chạy băng băng của Hoa Quyển, Lâm Triều Tịch đơ luôn.
Cô cứ tưởng đã chỉ rõ lắm rồi, hình như Hoa Quyển mải gắt gỏng quá, không phát hiện ra Bùi Chi đang ngồi trên khán đài.
Là tại Bùi Chi thay đổi quá nhiều, hay vì cậu không đẹp trai bằng hồi tiểu học?
Không thể nào.
Cô quay đầu nhìn Bùi Chi, Bùi Chi nhìn theo bóng lưng Hoa Quyển, cũng ngạc nhiên Hoa Quyển không nhận ra mình.
Áo cậu rộng thùng thình, Lâm Triều Tịch chỉ lên mũ áo, tỏ ý có thể đó là nguyên nhân.
Bùi Chi dáo dác nhìn quanh, vẫn không hiểu.
Trận đấu sắp bắt đầu, mọi người đều tập trung cao độ, học sinh vây quanh cậu đã vơi bớt. Lâm Triều Tịch định đến chỗ cậu, nhưng Bùi Chi đã đứng lên đi sang chỗ cô trước.
Đúng lúc ấy, Trịnh Mã Đặc xông lên khán đài như ngựa hoang đứt cương, chen vào giữa cô và Bùi Chi.
“Các cậu ngồi gần thế làm gì?” Trịnh Mã Đặc hét vào mặt cô.
Lâm Triều Tịch híp mắt ngẩng đầu nhìn cậu ta, Bùi Chi cũng làm động tác tương tự.
Lâm Triều Tịch: “Tán chuyện.”
“Tán cái rắm!”
Trịnh Mã Đặc quay sang Bùi Chi, vẻ mặt xấu hổ tức tối, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ vào sân bóng: “Bọn tôi thiếu một chân dự bị, cậu từng chơi bóng bên Mỹ rồi chứ hả, lên sân đê?”
Bùi Chi kéo mũ áo xuống, gương mặt thanh tú, mái tóc gọn gàng: “Tôi chưa đến Mỹ bao giờ.”
Trịnh Mã Đặc sững lại, không ngờ Bùi Chi lại thành thật đến vậy: “Vậy cũng phải biết đánh bóng rổ chứ?”
“Có vẻ là không.”
Trịnh Mã Đặc sốc óc: “Bóng rổ mà cũng không biết đánh, thế biết đánh cái gì?”
Bùi Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Đánh nhau.”
Trịnh Mã Đặc:???
Lâm Triều Tịch: …
“Anh Thiên thua rồi.”
“Anh Thiên ơi, xuống chơi bóng đi được không?”
Xung quanh cười ầm lên, bạn học Trịnh Mã Đặc thôi hóa đá, tức tối nói: “Đệch, lại bắt đầu làm bộ làm tịch, kiểu gì cũng có ngày ông đây đánh một trận với cậu!”
Bùi Chi vẫn bình thản như đang cẩn thận suy nghĩ, đánh giá Trịnh Mã Đặc từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: “Cậu đánh không lại tôi, bỏ đi vẫn hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT