Về lại phòng mình, Lâm Triều Tịch ngồi bệt xuống, tựa vào cửa.
Hẳn đây là tư thế được rất nhiều nhân vật chính trong phim lựa chọn, trước kia cô nghĩ chỉ đơn giản là vì trông khá đẹp mà thôi. Bây giờ mới biết đến một thời điểm nhất định nào đó, phản ứng đầu tiên của con người là ngồi xuống, bởi vì thực sự không đi nổi nữa.
Cô lấy tay áo lau nước mắt, nhưng tầm mắt vẫn cứ mờ mịt.
Phía cuối sàn nhà lát gỗ, cánh cửa ban công mở rộng, tấm rèm phất phơ, xa hơn nữa là bầu trời đêm hạ xuống thật thấp, đó là thế giới rất đỗi rộng lớn, mà đồng thời cũng nhỏ bé vô cùng.
Cho đến bây giờ, cô vẫn muốn dằn lòng bình tĩnh lại, cẩn thận đào bới lỗ hổng trong cuộc nói chuyện với thầy Hiệu phó, lao ra ngoài phản kích.
Giống như những cốt truyện lí tưởng, dũng sĩ chém chết con rồng ác độc, trả lại bình yên cho thị trấn nhỏ, anh hùng vinh quy.
Nhưng cô chẳng tài nào làm thế, bởi vì những lời ông ấy nói choán hết đầu óc cô, giống như hô lên trong hang động trống trải, hoặc là như tiếng mưa to dội vào vách núi, ù ù vang mãi trong đầu, lặp đi lặp lại, dội xuống mọi ngóc ngách trên người cô.
Thực ra càng nghe lâu thì cô sẽ càng thấy những lời này rất quen thuộc. Khi Lục Chí Hạo sa sút nhất, có lẽ cô đã dùng một phương thức khác để nói với cậu những điều hoàn toàn ngược lại
Đại khái là nói… Bất kẻ thế nào đi chăng nữa, đừng từ bỏ.
Nhưng người phản chủ nghĩa xúp gà lại hung tàn bác bỏ, người muốn từ bỏ sẽ luôn lấy cớ từ bỏ, bởi vì đó mới là thứ họ thực sự muốn
Có thể nói logic rất hoàn mĩ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào, bên cạnh cửa là cái bóng co quắp bé nhỏ của cô.
Cô rất muốn chỉ trích Trương Thúc Bình, nhưng sự thật đã chứng minh những gì Trương Thúc Bình nói mới đúng là hiện thực cô từng trải qua.
Phải làm sao đây?
Làm sao để cô nghĩ ra lí luận hùng hồn phản kích lại ông ấy.
Thời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút.
Tấm rèm màu xanh nhạt phất lên hạ xuống trong trời đêm, thời điểm trại trẻ đến đón cô về càng lúc càng gần.
Có lẽ ngay sau khi hừng đông, tiếng gõ cửa phòng cô sẽ vang lên, mẹ trưởng sẽ xuất hiện ngay trước cửa, nói với cô: Phải về rồi.
Nhưng vì sao lại không thể đi nhỉ?
Bây giờ cô đã tìm được bố, thầy Hiệu phó lại đáng ghét thế này, quay về rồi bọn họ vẫn có thể tự mở lớp học Toán cùng nhau, Lão Lâm tiếp tục dẫn dắt mọi người học tập, hẳn là không có gì phải tiếc nuối.
Đã nghĩ thế rồi, vì sao vẫn không gượng dậy nổi?
Lâm Triều Tịch vùi đầu vào vòng tay.
Có ai đó đến thì thật tốt, ai cũng được.
Cô nghĩ vậy.
——
Tỉnh giấc, Giới Nhiên cảm thấy mình vừa trải qua một đêm vùi đầu trong đống bài tập Demidovich, ngập ngụa những đường cong hàm số bị đảo lộn, đường cong run rẩy trên trục toạ độ, chẳng có quy luật.
Anh ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ, theo lịch hẹn với phụ huynh của Lâm Triều Tịch đêm hôm qua, khoảng 8 rưỡi sẽ có người từ trại trẻ đến đón cô bé.
Đêm qua anh cũng mới biết cô bé ấy là trẻ mồ côi, trong giây phút biết chuyện, anh hối hận vô cùng.
Chính anh cũng không rõ là hối hận điều gì, có lẽ cảm thấy sống trong tình cảnh như thế quả thực không dễ để vui vẻ lạc quan, Lâm Triều Tịch lại làm được nhiều việc như vậy, muốn dùng sức mình để kéo theo càng nhiều bạn bè cùng học Toán, điều này phi thường thế nào cơ chứ.
Bây giờ các anh lại sắp đuổi một đứa trẻ như vậy khỏi đây, mạt sát điều cô bé luôn kiên trì, Giới Nhiên thầm cảm thấy, không nên như vậy.
Nhưng phải làm sao mới được đây?
Anh chỉ là sinh viên thực tập, chưa có ai nói cho anh nên làm thế nào.
——
Lục Chí Hạo nằm trên giường, suốt đêm không ngủ. Cả đời cậu chưa từng mất ngủ bao giờ, ngay cả thời điểm bị thầy Trương bức ép tàn nhẫn nhất, hễ ngả lưng là cậu vẫn ngủ được luôn.
Chưa bao giờ có cảm giác này, giống như đang nằm trong chảo mỡ sôi, cả người đều cháy xèo xèo, dày vò khôn xiết, nhưng vẫn phải tiếp tục nằm.
Thực ra đêm qua sau khi trở về kí túc xá, không phải cậu không nghĩ đến chuyện lao xuống cãi nhau một trận nữa với thầy Trương, nhưng chẳng bao lâu cậu đã nghe thấy tiếng bước chân Lâm Triều Tịch lên phòng.
Cậu hối hận lúc đó không lao ra, cho dù Bùi Chi đã nói “đừng đi” đi chăng nữa thì cậu vẫn có thể đi mà, cái quy định nam sinh không thể lên tầng nữ sinh có tính là gì.
Vì bỏ lỡ cơ hội một lần, cậu cứ lần chần do dự mãi, đến khi trời sáng bảnh, cậu mới nhận ra mình đã lãng phí cả đêm.
Nhưng cậu chẳng phải Bùi Chi, cậu có thể làm gì được chứ, cậu hoàn toàn không biết mình sẽ giúp được gì.
Lục Chí Hạo trở mình, bực bội vò đầu.
——
Trời đã sáng, chính Lâm Triều Tịch cũng không biết rốt cuộc cô đang do dự điều gì.
Cô ôm đầu gối, nhìn mặt trời nhô lên, nghe tiếng chim chíp chíp, đến tận khi nắng chiếu chan hòa vẫn không một bóng ma nào đến.
Cô từng mong chờ Bùi Chi, mong chờ Hoa Quyển, mong chờ Lục Chí Hạo đến, thậm chí còn vắt nát óc tìm một nhân vật nghị lực nào đó trong mấy bộ phim truyền cảm hứng rồi tưởng tượng mình là người ta…
Nhưng hơn tất cả, điều cô mong mỏi nhất vẫn là đại ma vương sẽ đột nhiên xuất hiện.
Cô chờ đợi Lão Lâm sẽ dùng những lời lẽ hung tàn nhất đánh thức cô, giúp đỡ cô, cứu vớt cô, giống như trước đây ông vẫn luôn làm, nói cho cô biết nên làm gì lúc này.
Nhưng Bùi Chi không đến, Hoa Quyển không đến, Lục Chí Hạo không đến, quan trọng nhất là buổi tối hôm nay, Lão Lâm không đến.
Cho dù cô có báo tin thỉnh cầu Lão Lâm tới giúp cô đi chăng nữa, lần này Lão Lâm cũng không thể đến được.
Lâm Triều Tịch rối bời, cô nhìn tay chân bị thu nhỏ của mình, đôi giày thể thao cũ nát, ánh sáng mặt trời rọi vào khiến mắt cô đau nhức.
Cứ vậy mà kết thúc sao?
Cô đọc rất nhiều xúp gà cho tâm hồn, đọc bao nhiêu câu chuyện khích lệ tinh thần, lại quên mất điều quan trọng nhất… Câu chuyện mãi mãi chỉ là câu chuyện.
Hiện thực sẽ không có những câu chuyện thần kỳ hoặc nhân vật đáng sợ, đủ để khiến người ta thay đổi trong chớp mắt, vì dù có được sống lại với toàn bộ sức mạnh, cũng không thể khiến cô thay da đổi thịt.
Có lẽ sau này cô sẽ lùi bước vì khó khăn, có lẽ sẽ tìm cớ để bao biện, cô thậm chí không có khả năng để trở thành kiểu người cô tha thiết mơ ước, kiểu người giống như Bùi Chi.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng cô thấy thân thể nặng trĩu, chân như đeo chì, trái tim lại nhẹ bẫng.
Cô đứng dậy đặt tay lên then cửa.
Nếu đã thế thì giản lược chút đi vậy, kệ mẹ sau này, bây giờ bò dậy được đã rồi tính.
——
“Đủ chưa hả! Cậu không muốn ngủ nhưng tôi thì muốn!”
Lục Chí Hạo lại trở mình, bị nam sinh cùng phòng hét lên một câu như vậy.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Như túm được cọng rơm cứu mạng, Lục Chí Hạo vùng dậy lao ra mở cửa, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, bao nhiêu căng thẳng bất an đều bay biến.
Hoa Quyển đứng trước cửa, mắt thâm quầng nhìn cậu: “Làm sao, nhìn thấy tớ thất vọng đến thế cơ à?”
“Cậu… cậu định làm gì?”
“Tớ không biết nên mới đến hỏi cậu, bây giờ bọn mình phải làm sao?”
“Tớ… tớ cũng không biết.” Lục Chí Hạo nhìn quanh, hành lang vẫn trống trơn, mọi người vẫn đang ngủ: “Bùi… Bùi Chi đâu?”
“Không biết.”
“Sao lại không biết, cậu ở cùng với cậu ấy mà?”
“Làm gì có, buổi sáng ngủ dậy đã không thấy đâu rồi, Hoa Quyển nói vậy.
…
“Cảm ơn chú, đó là phụ huynh, mời họ vào đi ạ.”
Giới Nhiên đờ đẫn nói, nhổ kem đánh răng trong miệng, lặp lại một lần nữa.
Điện thoại gọi đến từ phòng bảo vệ ngoài cổng trụ sở vào lúc 7 rưỡi sáng, phụ huynh của Lâm Triều Tịch đến sớm hơn anh nghĩ.
Anh ngắt điện thoại, rót đầy cốc nước, uống một ngụm to, nước đảo trong khoang miệng, mùi bạc hà lạnh lẽo k1ch thích anh nhổ ra.
Mặt vừa ướt vừa lạnh, di động trong túi lại hơi nóng lên.
Người trong gương vẫn là một sinh viên trẻ tuổi, không mua nổi thứ đồ điện tử nằm trong túi, anh có được nó là vì ban tổ chức trại hè hi vọng học sinh có thể kịp thời liên hệ với giáo viên bất cứ khi nào gặp khó khăn.
Đúng vậy, anh vẫn là thầy giáo.
Giới Nhiên cũng không biết mình đang nghĩ miên man những gì, đến khi lấy lại tinh thần, anh gọi điện về phòng bảo vệ: “Phiền chú bảo họ chờ ngoài cổng một lát, cháu sẽ ra ngay.”
Anh nói.
—
Khi mở cửa phòng, thứ đầu tiên Lâm Triều Tịch nhìn thấy là mâm đồ ăn inox trên sàn nhà.
Trong mâm là bánh sừng bò, thậm chí cô còn ngửi được mùi thơm của bơ trong không khí.
Tầm mắt chuyển từ mâm đồ ăn sang hành lang, chẳng thấy bóng dáng ai cả, cô đỡ đôi chân bủn rủn, vừa mới đứng lên lại phải ngồi thụp xuống.
Cô cầm bánh, đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm vẫn sót lại, bánh mới ra lò không lâu.
Cô cẩn thận nhớ lại, ban nãy có người đến ư?
Hình như cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân đúng một lần, hẳn là tiếng cô bé phòng bên dậy học bài, nhưng thực sự chỉ nghe thấy đúng một lần.
Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa vừa mới mở ra, ván cửa dày nặng ngăn cách tầm mắt, trái tim đập nhanh dần.
“Chào buổi sáng.”
Cách ván cửa, cuối cùng giọng nói bình tĩnh ấy cũng vang lên.
—-
Đảng Ái Bình đứng trước trụ sở Ốc Đảo, cánh cổng sắt chầm chậm mở ra.
Gió từ bờ hồ thổi đến khiến bà lạnh run, không khỏi quấn áo chặt hơn, nhìn kiến trúc hoành tráng rộng lớn choáng ngợp trước mắt, tâm tình bà đã bình tĩnh hơn so với khi ra cửa rất nhiều.
Rạng sáng nhận được điện thoại, bà không thể ngủ tiếp được nữa, vừa thấy tức giận lại vừa thấy chua xót.
Thấy giáo trong điện thoại chỉ yêu cầu bà sáng hôm sau đến đón con, nguyên nhân là vì Lâm Triều Tịch đầu têu những đứa trẻ khác đi chơi đêm không về ngủ.
Khi bà định hỏi kĩ hơn thì đầu bên kia đã cúp máy.
Bà không gọi lại, bởi vì tôn nghiêm không cho phép.
Là một phụ huynh, bà thậm chí không cảm thấy đi đêm không về ngủ là sai trái, trẻ con thôi mà, đứa nào chẳng ham chơi, vấn đề đơn giản như vậy mà phải bị đuổi khỏi trại hè sao?
Buổi sáng rời giường, lòng bà vẫn tràn ngập cảm xúc khiếp sợ, phẫn nộ, khó nói thành lời ấy.
Đêm qua là ca trực của bà, bà mang theo cảm xúc hỗn độn ấy đi kiểm tra khắp trại trẻ thêm lượt nữa, hấp tấp đẩy cửa ra, toan đi làm ầm một trận.
Nhưng trong giây phút đẩy cửa ra, tia nắng sớm nhợt nhạt rơi nghiêng, bà nhìn thấy một người mặc đồ ngủ ngồi trên bậc thang.
Trên mặt đất là tàn thuốc ngổn ngang, nghe thấy tiếng cửa mở, người nọ hơi mở mắt ra.
“Anh lại đến đây làm gì nữa?” Nhìn thấy người đó, bà nhớ mình đã hỏi như vậy.
“Mọi người chờ một chút nhé.” Bảo vệ đột nhiên ló đầu ra.
Đảng Ái Bình cắt đứt mạch suy nghĩ, nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh ta cũng dừng chân lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT