Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, Lâm Triều Tịch ngồi trên sofa, hiếm khi mặt đỏ bừng phừng.

Bùi Chi nhìn cô, hỏi: “Cậu nói “mời vào” được không?”

Cô giơ một tay ôm mặt, tay còn lại phẩy phẩy: “Mau truyền vào, tớ ngộp lắm rồi.”

Bùi Chi cười.

Quản lí bước vào, các giá hàng bày đầy mẫu mã mới ra mắt.

Lâm Triều Tịch nhìn áo quần treo trên giá, dưới ánh đèn xa hoa, đầu cô tràn ngập hình ảnh game “Ngôi sao thời trang 360″…

Nhân viên sales nhiệt tình giới thiệu từng bộ, có kiểu trông rất thục nữ chín chắn, cũng có mẫu váy ngắn đáng yêu.

Không khí khá ngột ngạt, Lâm Triều Tịch không tập trung nghe nổi, lại bất giác quay ra châu đầu ghé tai với Bùi Chi.

“Sao cái gì cậu cũng nhớ vậy?” Cô chọn bừa một bộ, mồm lầm bầm.

“Trí nhớ của tớ trước giờ luôn tốt.” Bùi Chi nhìn cô: “Hơn nữa…”

“Hơn gì nữa?”

“Hơn nữa cậu nói rất đúng.”

——Nếu tớ có tiền thì cũng dẫn em gái Tiểu Manh tới đây ngắm ẻm thử váy đấy.

“Thử váy đi.”

Cô thấy Bùi Chi nói vậy.

——

Thời gian thử váy…

Ờm, may mà có cửa.

Hết lần này đến lần khác, Lâm Triều Tịch muốn phản kích. Nhưng nhìn vẻ mặt đẹp trai ngời ngời của Bùi Chi, cô chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.

Lâm Triều Tịch nghĩ bụng chi bằng giả bộ khoá kéo mắc kẹt, sau đó gọi Bùi Chi vào chọc ghẹo một phen. Chốc lát đầu óc nhồi đầy tình tiết phim tổng tài não tàn, đến mức chính cô còn giật mình, đến mức… khoá kéo sau lưng thực sự kẹt lại.

Lâm Triều Tịch: “…”

——

Không biết từ khi nào, căn phòng trở nên vô cũng yên tĩnh.

Lâm Triều Tịch vòng tay ra sau lưng thử kéo mấy lần đều không được.

Cô quyết định kệ đời cái vò mẻ, quay người mở cửa, thò đầu ra ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau.

Điều hoà phả gió ù ù, ánh nắng lọt qua khe cửa chớp chiếu vào phòng, trên bàn có một bó cẩm tú cầu tím nhạt.

Lâm Triều Tịch chớp mắt nhìn Bùi Chi, họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

“Nhân viên… À nhầm, chị gái sales đâu rồi?” Cô hỏi.

Chàng trai ngồi trên ghế sofa nhung đen, nhấc cốc coca uống một ngụm, trông hơi mất tự nhiên: “Ra ngoài òy.”

“Hả?”

“Có lẽ muốn dành không gian riêng cho bọn mình nên chủ động rời đi.”

“Ò, thế lúc này hẳn cậu đang thấy căng thẳng nhỉ?”

Bùi Chi đặt cốc nước xuống: “Bị bắt quả tang rồi.”

“Căng thẳng gì chứ?” Lâm Triều Tịch bước về phía Bùi Chi: “Hiếm khi được sắm vai tổng tài bá đạo lại nhận ra bản thân không có kinh nghiệm, hay là tớ quá đẹp?”

Lâm Triều Tịch nhún một cái, phô bày bộ váy.

Bùi Chi giơ ngón tay chỉ vào vai cô: “Thật ra là vì tớ thấy cậu chưa mặc hẳn hoi.”

Lâm Triều Tịch đớ người, ngẫm lại câu nói này cũng khá ngượng ngùng: “Hèm… Tớ nên đỏ mặt rồi phải không?”

Bùi Chi đứng dậy, bóng người cao lớn đổ tới, họ đứng sát gần nhau.

“Lâm Triều Tịch.”

Giọng nói siêu trầm cất lên.

Bùi Chi giơ một tay luồn qua mái tóc ngắn sau gáy cô, tay còn lại nhẹ nhàng kéo ở phần eo. Tiếng khoá khéo khe khẽ, Bùi Chi từ tốn giúp cô kéo khoá.

Cảm giác lành lạnh trên đầu ngón tay nam sinh lưu luyến sau gáy, không gian yên tĩnh. Sau một lúc trầm mặc, nhịp tim Lâm Triều Tịch càng lúc càng nhanh.

Sau đó, hai má cô bỗng mát lạnh, Bùi Chi nâng mặt cô, hơi thở thoang thoảng mùi coca quanh quẩn bên môi: “Mặt cậu lúc này đã đỏ lắm rồi.”

——

Suốt chặng đường, Lâm Triều Tịch vẫn chưa hoàn hồn.

Cô chìm đắm trong câu hỏi: Rõ ràng đều được đào tạo chín năm mới ra trường như nhau, cớ gì mà Bùi Chi sành sỏi vậy?

Phương diện yêu đương của thiên tài cũng không dạy vẫn giỏi hả? Thế là hết sức vô lí.

Quả là câu hỏi khiến người ta phải đăm chiêu, về đến cửa nhà, Lâm Triều Tịch bỗng sững sờ tại chỗ.

Cách một bức tường nhìn vào sân nhà, bên trong bên ngoài mỗi đằng ba tốp người, nào máy ảnh, micrô, đèn điện, bảng điều khiển ánh sáng v.v. đầy đủ mọi thứ lấp đầy sân vườn vốn dĩ không to lắm. Nhân viên chạy đi chạy lại, hàng xóm láng giềng túm tụm hóng hớt, trong tất cả những người ở đây, cái rốn của vũ trụ chính xác là đồng chí Lão Lâm đang ngồi ở bàn đá trong sân.

Lão Lâm đang cắn hạt hướng dương, ông bày ra bộ dạng không tranh với đời. Ngược lại thì Dì Trương, bảo mẫu được thuê đến chăm sóc Lão Lâm, trông rất sốt ruột, hoàn toàn không biết phải làm sao với đám người này.

Lâm Triều Tịch quên mất thông báo với Lão Lâm tổ chương trình ” Siêu cấp trí tuệ ” sẽ tìm đến nhà.

Chính lúc này, Lão Lâm dòm qua đám người tóm được cô.

Dì Trương hô lên: “Tiểu Lâm về rồi đấy à?”

Lâm Triều Tịch vội chạy lại, cô còn chưa mở miệng, dì Trương đã kéo qua: “Bệnh của bố cháu nặng hơn rồi hay sao ấy, bác sĩ bảo thuốc mới điều trị rất ổn kia mà?”

“Sao vậy ạ?” Lâm Triều Tịch lập tức căng thẳng.

“Cháu bảo ông ấy nhà có khách rồi phải chứ, ông ấy chả nhớ gì luôn? Hỏi thì ông ấy bảo không biết gì hết.”

“Khụ.” Lâm Triều Tịch nhìn Lão Lâm: “Thật ra…”

Cô chưa kịp mở miệng, sau lưng bỗng truyền tới giọng chào hỏi lịch sự: “Lâm Triều Tịch phải không, thật ngại quá, tổ chương trình bỗng nảy ra ý tưởng này, làm phiền bạn và chú nhà quá. Chưa kịp chuyện trò qua điện thoại, xin tự giới thiệu tôi là Trần Minh, đạo diễn của chương trình.”

Đạo diễn Trần phun ra một tràng.

Lão Lâm cuối cùng cũng gác lại công việc cắn hạt dưa, ông hỏi: “Tùy ý dẫn một tổ chương trình về nhà, con xin phép ông bố này chưa?”

Lâm Triều Tịch: “Con…xin lỗi mà!”

Lão Lâm: “Cát-xê thì sao, không ổn là không tùy tiện ghi hình đâu đấy, bố đắt giá lắm.”

Lâm Triều Tịch: “…”

Lão Lâm trưng ra bộ mặt “cát-xê không ra gì thì miễn bàn”.

“Bùi Chi dẫn họ về đấy.”

Lâm Triều Tịch liếc ngang liếc dọc tìm kiếm viện binh trong đám người. Thấy Bùi Chi, cô vội vẫy tay gọi anh tới.

Bùi Chi vượt qua đám người đông đúc tới cạnh cô, đứng trước mặt Lão Lâm.

“Con tưởng lôi Bùi Chi ra là được nhân nhượng á?” Lão Lâm vỗ tay, gật đầu.

Bầu không khí tĩnh lặng trong mấy phút.

Lão Lâm: “Lần trước dạy con rồi đấy có nhớ không?”

Bùi Chi gật đầu, mở miệng, nghiêm túc chào hỏi Lão Lâm.

“…Nhạc phụ đại nhân.” Bùi Chi khẽ nói.

“Con rể!” Lão Lâm chép miệng: “Lại lần nữa nào?”

“Nhạc phụ đại nhân! “

“Con rể tui~” Lão Lâm cười: “Đám người này con mang về hả?”

“Dạ vâng, bạn con quay chương trình tạp kĩ, cần bọn con giúp đỡ.”

“Giúp đỡ bạn là lẽ đương nhiên, con làm tốt lắm.”

“Cảm ơn… Người.”

Lâm Triều Tịch: (`Д)彡

——

Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.

Nhất là mấy tổ chương trình kiểu này, mọi lời đồn đều truyền đi rất nhanh.

Công tác chuẩn bị trước khi ghi hình còn phải tiến hành mất một khoảng thời gian, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi bị dí xuống ghế trang điểm. Hoa Quyển ngồi cạnh họ uống nước, giọng điệu vô cùng hóng chuyện: “Các cậu vẫn đang học phải không, bao giờ thì đăng kí kết hôn?”

“Mê đi.” Lâm Triều Tịch nói.

“Thế nhạc phụ đại nhân?”

Lâm Triều Tịch: “Bố tớ thích diễn trò nên bắt Bùi Chi gọi thế đấy.”

“Thế cậu thì sao?” Hoa Quyển hỏi Bùi Chi: “Giỏi ngậm bồ hòn làm ngọt vậy?”

“Không có gì.” Bùi Chi nhìn cô, nói: “Tớ được hời mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play