*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Triều Tịch cảm thấy tình cảm tương tư dạt dào của Lục Chí Hạo dành cho Chương Lượng đã được định sẵn sẽ không đơm hoa kết quả, cần phải được bóp chết từ trong trứng nước.  

Cô kéo bạn Tiểu Lục đi, vỗ vai cậu, tha thiết nói: “Lớp trưởng à, Chương Lượng không phải người để cậu yêu.”

Lục Chí Hạo làm mặt kiểu “nói cái quái gì vậy”, Lâm Triều Tịch sửa lại thái độ, không cợt nhả nữa, nghiêm túc khuyên nhủ: “Đừng chơi với Chương Lượng nữa, cậu ta không tốt đẹp gì đâu.”

Cô kéo Lục Chí Hạo ra nói chuyện riêng, thế nên các bạn khác không biết hai người đang bàn luận cái gì.

“Cậu cũng quen Chương Lượng?” Bạn nhỏ Tiểu Lục sững người.

Lâm Triều Tịch gật đầu, kể vắn tắt lại sự việc gặp Chương Lượng ở hành lang hôm ấy cho Lục Chí Hạo.

Công tác giáo dục tư tưởng (?) của cô được truyền thụ từ Lão Lâm.

Nếu gặp phải vấn đề gì thì nên phân tích cụ thể ra cho trẻ con nghe, giấu giếm chẳng được ích lợi gì hết, mà giấu giếm cũng chẳng thể bảo vệ được Lục Chí Hạo.

Lục Chí Hạo nghe hết câu chuyện thì mặt nhăn đến độ hằn cả nếp gấp: “Chương Lượng mới là đồ rắc rưởi, lần sau gặp tớ phải đấm gãy răng cậu ta!”

Tiểu Lục bừng bừng nghĩa khí, ngay cả cánh cửa sổ cũng phải rung lên, mọi ánh mắt đều nhòm về phía cậu.

Lâm Triều Tịch ho khẽ một tiếng: “Lớp trưởng, cậu tốt xấu gì cũng là học sinh 3 Tốt cấp trường, chú ý lễ nghĩa văn minh đi.”

Tiểu Lục cũng thấy không ổn, tằng hắng nghiêm trang nói với mọi người: “Nhìn gì mà nhìn, ai cần thảo luận thì thảo luận, ai muốn về nhà thì về đi!” Rõ bệ vệ như quan.

“Lát về tớ phải mách mẹ ngay lập tức, để mẹ Chương Lượng dạy dỗ lại cậu ta!” Lục Chí Hạo hãy còn sôi sục căm phẫn.

Lâm Triều Tịch lắc đầu: “Trẻ con là cái gương phản chiếu cha mẹ, cái gương kia soi vào toàn thấy khuyết điểm, cậu mách cũng chẳng làm được gì.”

Cô nói xong vỗ vai Tiểu Lục một lần nữa, quay trở lại với tổ thảo luận.

Nếu ban nãy không vì Lục Chí Hạo ngắt lời thì bọn họ đã thảo luận xong từ lâu rồi.

Mọi người bàn bạc thêm vài câu, cuối cùng vẫn quyết định đến công viên quét tước dọn vệ sinh, đơn giản dễ dàng, vừa khoa học vừa bảo vệ môi trường.

Lúc rời trường Lâm Triều Tịch vẫn rất yên tâm, thầm nghĩ lần này chắc chắn sẽ không đụng mặt Chương Lượng nữa.

Nhưng cô không bao giờ ngờ được, đã gọi là vận mệnh, phải xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra.

Khi đó, đám bọn cô đang đứng trước phòng quản lí công viên.

Thứ Bảy cuối tuần có rất nhiều biệt đội Đại Bàng đến làm nhiệm vụ, nhưng số lượng phụ huynh đưa con trẻ đi chơi còn nhiều hơn.

Nhìn một vòng, khắp khu công viên tựa như Hoa Quả Sơn, tràn ngập tiếng cười nói vui đùa của các bạn nhỏ.

Để dễ quản lí và đảm bảo an toàn, nhân viên công viên đã liệt kê các hoạt động có thể làm được thành một bảng trên tờ giấy A4, có khoảng mười mấy hạng mục vụn vặt, những hoạt động nào có biệt đội làm xong thì sẽ gạch đi.

Khi đám Lâm Triều Tịch đến, trên bảng chỉ còn lại ba hạng mục.

Lau chùi sạch sẽ những trò chơi của công viên, dọn dẹp phòng thiết bị của công viên, còn một mục dở hơi nhất là trợ giúp các nhân viên tổ chức lễ văn nghệ mùa hè.

Lễ văn nghệ mùa hè rơi vào cuối tháng Bảy, phải chuẩn bị ròng rã một tháng trời, mùa hè nóng nực như thế thì học sinh tiểu học nào chịu đến cơ thường xuyên cơ chứ.

Ặc, đương nhiên là trừ Lâm Triều Tịch ra.

“Hình như cái nào cũng mệt ấy!”

Nữ sinh cùng tổ nhìn lên bảng kê, giận dữ hét lên với Lục Chí Hạo: “Tại cậu hết đấy, chọn buổi chiều làm gì không biết, lại còn đòi ngủ nướng, hết sạch việc dễ rồi còn đâu.”

Nhân viên được phân công quản lí nói: “Bạn nhỏ à, lao động không phân sang hèn, cháu càng làm việc gian khổ thì càng được tôi luyện tính cách chứ sao.”

“Lau dọn thiết bị trò chơi, nhiều trò chơi như thế, mấy đứa trẻ con bọn cháu làm đến bao giờ mới xong được đây ạ?” Lục Chí Hạo khốn khỏ hỏi.

“Đến 5 rưỡi công viên đóng cửa, một lúc sau sẽ có đội dọn dẹp chuyên môn đến, mấy đứa giúp một tay là được.”

“Thế thì phải chờ đến 5 rưỡi lận!” Lục Chí Hạo kéo tay ông chú: “Hôm nay bọn cháu phải về sớm, danh sách lọt vào trại hè sẽ ra bất cứ lúc nào.”

Lâm Triều Tịch gật đầu theo, cô cũng muốn sớm biết kết quả, thế là cô cực kì mặt dày chỉ tay vào đầu mục “nhặt tàn thuốc trên bãi cỏ”, hỏi: “Chú ơi, cho bọn cháu làm cùng các bạn ấy được không?”

Ông chú nhân viên cũng khiếp sợ vì độ vô sỉ của cô, suy nghĩ lâu thật lâu, chỉ nói hai chữ: “Không thể.”

Lâm Triều Tịch rối rắm, đúng lúc cô đang định tìm Lão Lâm xin đi cửa sau thì cánh cửa phòng quản lí lại mở ra.

Tiếng bước chân dày đặc gõ trên sàn gạch, lộp cộp lộp cộp, là tiếng giày da.

Cô quay đầu lại, trông thấy bảy tám người mặc đồng phục Tây trang bước vào, sơ mi trắng thắt cà vạt, quần áo phẳng phiu, mũi giày không vương bụi trần, đúng là nhóm những học sinh tinh anh của trường Thực nghiệm.

Lâm Triều Tịch kinh hãi, nhìn lom lom bạn học Chương Lượng đi ngay đầu hàng, mấy người này đến để lao động hay để chụp ảnh?

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, giây tiếp theo đã quay ngoắt đi không nhìn Chương Lượng nữa mà quay về phía ông chú nhân viên chắp tay cầu xin: “Chú ơi, giữa hai công việc thì cái nào đơn giản hơn ạ?”

Nhân viên cũng hết cách với cô, chỉ lên mục dọn dẹp phòng thiết bị, ho nhẹ một tiếng: “Tuần trước bọn chú vừa mới dọn một lượt, tính ra cái này nhẹ nhàng nhất.”

“Bọn cháu chọn cái này.” Quả nhiên Chương Lượng đã chạy đến sau lưng cô, cướp cò giành trước.

Lâm Triều Tịch quay ngoắt lại: “Không có liêm sỉ à?”

Chương Lượng làm như chưa từng gặp cô, cúi đầu nhìn xuống: “Các cậu chưa chọn chứ gì, thế bọn tôi chọn có gì là sai?”

“Cậu cũng phải biết bọn tôi đã đến trước chứ?” Lục Chí Hạo cười gằn.

Cậu nhóc Tiểu Lục đã đỏ bừng cả mặt, nhưng chắc chắn không phải vì yêu mến, tay siết chặt thành nắm đấm, Lâm Triều Tịch rất sợ cậu ta sẽ đấm Chương Lượng, vội vàng đè lại.

“Chào chú ạ, bọn cháu là biệt đội Đại Bàng của trường tiểu học Thực nghiệm.” Chương Lượng nói với nhân viên quản lí.

“Các cậu có học tiểu học Harvard cũng không được nhá!” Lâm Triều Tịch tức giận, cũng nhìn ông chú nhân viên như hổ đói rình mồi.

“Hầy…” Ông chú nhìn quanh quất, lại nhìn hai đám trẻ con bọn họ, có chút khó xử: “Hay là chú đưa các cháu đi xem một vòng công viên, thực ra lau dọn trò chơi rất nhẹ nhàng, không cần các cháu phải bò lên bò xuống đâu, chỉ là sẽ về hơi muộn một chút.”



Công viên, khu vui chơi.

Dưới gốc đại thụ cũng có một nhóm trẻ con biệt đội Đại Bàng đang tránh nắng, trong đó có một cậu nhóc nhỏ thó tóc xoăn, cậu nhóc tên Hoa Quyển, cùng tên cùng họ với món bánh cuộn trứ danh.

Sau giờ trưa, khu trò chơi đã không còn đông đúc như buổi sáng.

Hầu hết phụ huynh đều đưa con đi chơi những trò nhẹ nhàng như vòng xoay ngựa gỗ hoặc xe lửa nhỏ.

Hoa Quyển đeo băng tay màu đỏ, hôm nay biệt đội các cậu đến không sớm không muộn, cuối cùng lựa chọn công việc trợ giúp nhân viên khai thông dòng người.

Bây giờ trời nắng, trò chơi cậu được phân công đã không còn ai chơi, thế là cậu kê tay làm gối ngả lưng trên ghế, nhìn về Bùi Chi đang làm việc ở chỗ vòng quay ngựa gỗ phía xa.

Bạn học Bùi Chi đang tận tình chỉ đường cho khách đi về phía cửa ra.

Nhân viên phụ trách vị trí đó đã vào phòng nghỉ ngơi, chỉ còn một mình Bùi Chi làm việc, mà rõ ràng cậu vẫn làm không chút cẩu thả.

Cậu hướng dẫn người xuống ngựa đi đến cửa ra, kiên nhẫn chỉ đường cho người muốn đi WC, còn giúp phụ huynh đỡ bé con lên ngựa, chụp ảnh cho mọi người, a lô cậu có còn nhớ mình chỉ là học sinh tiểu học không đấy!

Hoa Quyển không khỏi than thở.

Bùi Chi trông rất nghiêm túc, song Hoa Quyển cực kì hiểu rõ Bùi Chi căn bản không nghiêm túc làm những việc kiểu này.

Tên này là thế, cứ như thể tự do đứng ngoài thế giới, chẳng có gì khiến cậu ta hứng thú cả.

Hẳn là vì lí do ấy nên Bùi Chi chưa bao giờ lựa chọn xuất đầu lộ diện, rõ ràng thiên phú xuất chúng, IQ cao đến mức khiến người ta phẫn nộ, nhưng làm việc gì cũng chỉ đến mức hoàn thành rồi dừng, tưởng như rất hòa hợp với tập thể, lại dường như lạc đàn vô cùng.

Hoa Quyển tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được vị này vào một biệt đội, dùng lí do: “Lần này cậu mà không đi, đến khi kết thúc trại hè thì không còn thời gian nữa đâu.”

Gian nan phải biết.

Hoa Quyển ngáp một cái thật to, toan mở miệng gọi “Bùi Chi” thì nghe thấy tiếng ầm ĩ ở cổng công viên…



Lâm Triều Tịch từng thực tập ở trường học, hiểu rất rõ sự khác biệt giữa từng đứa trẻ với nhau.

Có người mười hai tuổi vẫn giữ được sự hồn nhiên như 3 4 tuổi, cũng có người mười hai tuổi đã cứng cỏi hận đời như xã hội đen, cái này thường có liên quan đến hoàn cảnh gia đình.

Ví dụ như hiện tại, cô nhìn bạn học Chương Lượng lôi di động ra gọi điện cho mẹ, càng chắc chắn hơn.

Mẹ Chương Lượng mặc một bộ quần áo vô cùng thời thượng so với thời đại ấy, giày cao gót màu đỏ, che cái ô cũng đỏ y hệt, Lâm Triều Tịch nhận ra cái túi bà ấy đeo là của một thương hiệu xa xỉ bắt đầu bằng chữ C.

Bà ấy dùng điện thoại Nokia cùng hãng với Chương Lượng, đi đến trước mặt lũ nhóc, cúp máy, hỏi thẳng: “Xin hỏi vị nào là nhân viên công tác của công viên Trung Ương?”

Ông chú dẫn bọn họ đi tham quan đành bước lên một bước, ngượng ngập nói: “Là tôi.”

Mẹ Chương lập tức thay đổi giọng điệu, khách khí hẳn lên: “Chào anh, hôm nay vất vả cho anh quá, trời đã nóng còn phải trông nom đám trẻ, Chương Lượng nhà tôi làm phiền anh nhiều rồi.”

“Không có gì, đây cũng là công việc của tôi.”

“Tôi vừa nghe nói hai đám trẻ này đang giành việc với nhau, hư quá, ban nãy tôi đã gọi điện phê bình con trai tôi rồi.” Bà ấy dừng một chút, vẫn khiêm tốn vô cùng: “Nhưng mà anh xem, đám trẻ nhà tôi đều là học sinh trường danh giá, học hành suốt ngày, vẫn còn ngây ngô lắm, bắt chúng nó làm việc lau dọn trò chơi quả thực quá vất vả…”

Lâm Triều Tịch mím môi, ngụ ý của mẹ Chương Lượng là đám các cô học hành không ra gì, da dày thịt béo, làm được việc nặng.

Người dẫn đội cho các cô là bà nội Lục Chí Hạo, người già hiền lành nhưng cũng nghe ra ý vị khinh thường, lại chẳng biết phải phản bác thế nào.

Lâm Triều Tịch toan mở miệng, bỗng nghe thấy bên cạnh có giọng nói cực kì nghĩa khí: “Mẹ của Chương Lượng, cô hơi bị quá đáng đấy!”

Cô hoảng sợ, không biết từ khi nào mà ở giữa hai biệt đội đã có thêm một cậu học sinh tay đeo băng đỏ chói.

Cô nhìn kĩ hơn, chỉ thấy cái đầu xoăn của cậu ta, đôi mắt màu nâu nhạt, đáng yêu cực.

“Bạn nhỏ này ơi, người lớn đang nói chuyện, cháu phải chú ý lịch sự chứ.” Mẹ Chương Lượng vẫn giữ vẻ đạo mạo.

“Ồ, thế cháu không thích chú ý thì sao?” Bạn nhỏ tóc xoăn hỏi vặn.

Mẹ Chương bị cãi lại, nghẹn lời, dường như chưa từng gặp đứa trẻ nào vô lí đến thế, Lâm Triều Tịch rất muốn vỗ tay.

“Hoa Quyển, cậu có biết đầu đuôi thế nào không mà tự tiện chen mồm.” Bạn học Chương Lượng đen mặt nói.

Khi Chương Lượng thốt ra cái tên Hoa Quyển, Lâm Triều Tịch phì cười một cái, tên hợp với người quá vậy.

“Này nhá, tôi giúp cậu mà cậu còn cười!” Hoa Quyển bất mãn.

“Rồi rồi, cảm ơn cậu.” Lâm Triều Tịch hào sảng nói với cậu bạn: “Sự việc rất đơn giản, những hoạt động còn sót lại chỉ còn lau chùi trò chơi và dọn dẹp phòng thiết bị, bọn tớ đến trước, mấy người kia cố tình chen ngang, định đẩy bọn tớ đi lau chùi, lí do là bọn họ là học sinh trường danh giá, không thể làm việc nặng.”

“Quá đáng thật!” Hoa Quyển tung hứng với cô: “Lại còn bày đặt học sinh trường danh giá?”

“Ừ đấy.”

“Tớ xấu hổ vì cùng trường với bọn họ!” Hoa Quyển chính nghĩa nghiêm trang.

Lâm Triều Tịch lại bật cười, nói với mẹ Chương Lượng: “Cô à, thực ra chúng cháu đều đến để trợ giúp công việc, cố tình lười biếng thế này đúng là sai.

Nếu ban nãy con trai cô có thể thương lượng trong hòa bình với bọn cháu thì bọn cháu cũng không hẳn không nhường, đáng tiếc những lời vừa rồi của cô đã xúc phạm bọn cháu, xin lỗi cô bọn cháu không nhường nữa đâu.”

“Đúng đấy, cô à, trường học luôn dạy chúng ta phải tôn trọng người khác.” Hoa Quyển cũng đâm chọt.

Nghe vậy, nụ cười dối trá trên gương mặt mẹ Chương đã mất dạng, mặt nạ tinh xảo cũng nứt một khe hở, phía dưới chỉ thấy lạnh băng.

Lúc này, bạn nhỏ Chương Lượng im lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng: “Học sinh không phân đắt rẻ sang hèn?”

“Đúng thế.”

“Nhưng đầu óc thì có đấy nhỉ?” Chương Lượng kiêu ngạo nói, giống như con công nhỏ nghển cao đầu.

Lâm Triều Tịch nhíu mày, nghe thấy Chương Lượng tiếp tục: “Chơi một trò chơi đi, để tôi chứng minh cho các cậu thấy các cậu rất hợp đi lau chùi, bởi vì IQ các cậu quá thấp.”



Bánh hoa quyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play