Vốn Lâm Triều Tịch không muốn khóc, nhưng sau khi lao vào vòng tay Bùi Chi, nước mắt không ngừng rơi.
Bùi Chi đặt một tay bên eo cô, nhẹ nhàng lịch thiệp. Giống như cuộc điện thoại ở núi Nam Sơn ngày đó, rõ ràng phải là cô an ủi Bùi Chi, cuối cùng lại phải để cậu an ủi cô.
Cô khoác tay ôm chặt lưng Bùi Chi, đầu vùi vào cổ cậu, không một chút ngượng ngùng.
Ôm con trai không hề mềm mại như con gái, khung xương cứng rắn, xương quai xanh đập vào mũi khá đau. Nhưng có lẽ do tâm tư thiếu nữ quấy phá, cô cứ cảm thấy mùi hương trên người Bùi Chi rất dễ chịu, giống mùi chanh và bạc hà kết hợp với nhau, chua xót nhưng khoan khoái.
Gió ngang qua hành lang, dù tư thế này gần như khiến cô không nghe được nhịp tim của Bùi Chi, nhưng lại khiến người ta bình tĩnh hẳn. Thậm chí bình yên đến độ cô chẳng còn muốn khóc.
“Đỡ hơn chưa?” Một lúc sau Bùi Chi nói.
“Ừm.” Lâm Triều Tịch buông tay, cô cúi đầu dụi mũi, mặt ửng đỏ: “Dầu gội của cậu rất thơm.”
“Sữa tắm đấy.”
“Hiệu gì thế?”
“Loại của con trai.”
“Ò…” Mặt vẫn đỏ lựng.
Bùi Chi nhấc lon cà phê đặt trên bệ cửa sổ, cậu uống nốt rồi ném vào thùng rác. Sau đó dẫn cô tiếp tục đi về phía phòng bệnh.
Lâm Triều Tịch nhìn khu phòng bệnh phía trước, cô hoang mang: “Đi thăm bác gái à?”
“Cậu muốn đi không?”
“Đến thăm thì tớ có nên mua một bó hoa?” Lâm Triều Tịch hơi hoảng: “Bác gái thích hoa hồng hay cẩm chướng?”
“Đi qua bên này là có thang máy xuống dưới.”
“Ò…”
Lâm Triều Tịch khẽ thở phào, từ bé đến lớn, trừ cái lần nhìn trộm mẹ Bùi Chi ở buổi họp phụ huynh trước đó, cô thực sự chưa từng qua lại với bác gái đó.
Thậm chí cô mơ hồ cảm thấy cô và Lão Lâm đều đã bị cho vào danh sách đen của mẹ Bùi Chi.
“Thế sao cậu còn dẫn tớ đi hướng này?”
“Chỗ này cao, để cậu bình tĩnh lại.”
Ở đây càng khó bình tĩnh được không!
Lâm Triều Tịch tu ừng ực mấy ngụm nước ngọt, lạnh đến run cả người.
Bùi Chi đến trước cửa thang máy, ấn nút xuống tầng dưới, cô nhìn cậu, bỗng hỏi: “Cậu đừng chuyển chủ đề, nhỡ cậu đến lớp tập huấn bị mẹ cậu phát hiện thì sao?”
“Sẽ bị mắng.” Bùi Chi nói.
“Chỉ mắng thôi á?” Lâm Triều Tịch không tin: “Nhưng trước đấy cậu cũng rút khỏi tất cả các lớp ôn và cuộc thi mà, hậu quả có vẻ khá nghiêm trọng.”
“Không tham gia tập huấn là vì ngày thi giải toàn quốc tớ có việc khác.”
“Việc gì?”
“Sát hạch cấp bậc nhu thuật Brazil. Thời gian diễn ra cuộc thi Toán toàn quốc trùng với bài sát hạch này.”
“!!!” Cửa thang máy mở ra, Lâm Triều Tịch vội chạy vào: “Vậy nên cậu vẫn sẽ đến lớp tập huấn, thế cuộc thi thì sao?”
“Xem tình hình đã.” Bùi Chi nói nhàn nhạt: “Khó quá thì giả bệnh vậy.”
——
Bùi Chi rất có chủ kiến.
Chuyện cậu đã quyết thì không ai nói lại được.
Sau khi về nhà, Lâm Triều Tịch thấy Lão Lâm ngồi trong sân, hai chân bắt tréo ăn mì hoành thánh.
“Bố đi đâu đấy?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Đi mua hoành thánh.”
“Mua hoành thánh sao không nghe điện thoại?”
“Mua hoành thánh cũng phải nghe điện thoại? Vừa rồi vi phụ phải bận rộn công việc nên để điện thoại ở chế độ im lặng rồi.” Lão Lâm sờ túi rút điện thoại ra: “Sao gọi nhiều thế này?”
Lão Lâm ăn trong thỏa mãn, Lâm Triều Tịch chăm chú nhìn ông. Lúc cô cần Lão Lâm ông lại tắt máy, tất cả như đang phát triển theo một quỹ đạo đã định.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lão Lâm nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.
“Con không sao, Lục Chí Hạo bị một đứa tên Trương Diệu cùng lớp tập huấn giội sơn vào người.”
“Sau đó?”
“Con đưa Lục Chí Hạo vào viện, không tìm thấy bố nên con gọi Bùi Chi.”
“Lục Chí Hạo gọi cho con chứng tỏ cậu nhóc không muốn người khác biết tư thù đằng sau chuyện bị giội sơn. Bùi Chi đến kiểu gì cùng muốn làm rõ ngọn ngành sự việc, Lục Chí Hạo muốn cứ vậy cho qua là xong, cậu nhóc chỉ đành tiếp tục đi học…”
Lão Lâm múc một thìa hoành thánh: “Đứa con gái yếu ớt của tôi lại bắt đầu lo lắng rồi hả.”
Lập luận của Lão Lâm chẳng lệch chút nào, Lâm Triều Tịch đứng thẳng người dậy nhìn ông chòng chọc.
“Làm sao?” Lão Lâm lại múc một thìa hoành thánh.
“Bố là ma quỷ phương nào?”
“Suy luận là ra.”
“Bố biết chuyện Bùi Chi hứa với mẹ cậu ấy sẽ không động vào Toán nữa?”
Lão Lâm chỉ vào ngực mình, ông cũng kinh ngạc nhìn cô, ý là: Chẳng lẽ lại không biết?
Lâm Triều Tịch ngồi xuống: “Thế phải làm sao bây giờ, con có nên nói với Lục Chí Hạo không?”
“Nói gì với Lục Chí Hạo cơ? Nói “cậu có biết Bùi Chi đã hi sinh vì cậu thế nào không” hả?” Lão Lâm múc thêm thìa hoành thánh: “Theo bố thấy, chuyện này con vẫn nên nói thêm với Bùi Chi.”
“Nói gì cơ?”
“Cậu tốt với Lục Chí Hạo quá khiến tớ đố kị đó~”
Lâm Triều Tịch: “…”
——
Lão Lâm rất thông minh, ông luôn biết cách thuyết phục cô.
Từ đó mỗi ngày bố Lục Chí Hạo đều đưa đón cậu.
Quả nhiên cảnh sát cũng không điều tra được gì, họ cũng kiểm tra lại camera giám sát, nhưng vốn camera theo dõi trong các ngõ nhỏ phố cũ tồn tại quá nhiều điểm mù, người qua người lại đông đúc, rất khó để nhận định ai là kẻ tình nghi.
Nhưng cảnh sát cũng không chỉ đến trường điều tra cho có, đương nhiên họ cũng không bỏ qua lớp tập huấn cuối tuần.
Lại là một ngày tập huấn cuối tuần mới.
Lúc Bùi Chi vào lớp, đa số mọi người vẫn đang tập trung làm đề.
Nam sinh đeo cặp kia ban đầu không mấy thu hút sự chú ý, cho đến khi cậu đến ngồi cạnh Lục Chí Hạo.
Bàn ghế xê dịch phát ra tiếng động nhỏ.
Trương Diệu ngẩng đầu: “Chà~ Sao cậu đã quyến rũ được người khác rồi Lục Chí Hạo?”
Vài học sinh nghe vậy ngoảnh đầu, thấy Bùi Chi, ánh mắt đợi xem kịch hay ban đầu trở nên kinh ngạc.
“Anh Bùi đến rồi?”
“Wao, tớ còn tưởng lần này cậu sẽ tha cho bọn tớ cơ Bùi Chi!”
“Đến là trầm kẽm~!”
Những người biết Bùi Chi tôi một câu bạn một câu, không khí trong lớp chớp mắt thân thiện hẳn. Những người không biết Bùi Chi thì quay trái quay phải nghe ngóng xem rốt cuộc người ngồi cạnh Lục Chí Hạo là ai.
Lúc này, hai viên cảnh sát phụ trách vụ việc của Lục Chí Hạo tiến vào lớp theo sự chỉ dẫn của giáo viên.
Lớp học lập tức yên lặng.
Thầy giáo tóm tắt sự việc nhanh gọn, lớp học càng trở nên yên tĩnh.
Đám học sinh chưa từng gặp phải chiến thuật này, Trương Diệu cũng khiếp đảm.
Lâm Triều Tịch không bỏ lỡ cơ hội này.
Hai viên cảnh sát bắt đầu đặt câu hỏi, Lâm Triều Tịch chủ động giơ tay.
“Thưa chú cảnh sát, cháu bỗng nhớ ra buổi học lần trước bạn Trương Diệu không liên tục nạt Lục Chí Hạo, không biết có phải do bạn ấy làm không.” Cô nói rõ to.
Hiển nhiên là Trương Diệu được một phen hoảng loạn, cậu ta lập tức đặt bút xuống: “Tớ chỉ có thiện cảm với Lục Chí Hạo mới đùa với bạn ấy. Sao cậu lại nói vậy.”
Cảnh sát khu vực đều là người thành tinh, hai viên cảnh sát liếc nhau, họ gọi luôn cậu ta ra ngoài, trước giờ vào học, Trương Diệu mới trở lại.
Có giáo viên trong lớp, Trương Diệu không dám nổi đóa, sau giờ học thì khác.
Chuông tan học vang lên, giáo viên ra khỏi lớp.
Trương Diệu xô bàn đứng bật dậy, lao thẳng về phía Lâm Triều Tịch.
Lâm Triều Tịch đang ghi nốt mấy dòng tư duy sau bài giảng vào vở, cô chậm rãi ngẩng đầu, thấy nam sinh hung hăng lao tới.
Trương Diệu cũng chẳng thèm diễn nữa, cậu ta nói thẳng: “Con bà tám chết tiệt! Mày cậy cái gì mà dám bêu xấu tao?”
“Cậu nói gì thế nhỉ?” Lâm Triều Tịch mỉm cười.
Trương Diệu càng tức khỏe, ánh mắt tóe lửa.
Lâm Triều Tịch nhìn thẳng Trương Diệu cười khiêu khích, cô thực sự muốn cậu ta động thủ ngay lúc này, vậy thì sẽ lộ rõ nguyên hình.
“Bạn gì êi~.”
Giọng nói thiện lành của Bùi Chi bỗng vang lên.
Trương Diệu giật mình, Bùi Chi không để cậu ta chen mồm vào: “Mời xéo về chỗ của cậu.”
“Mẹ, vờ vịt cái con khỉ, tao đứng đây liên quan đếch gì đến mày?”
“Thế cứ đứng đấy đi.”
Giọng Bùi Chi vẫn bình thản như cũ, nói xong, cậu cúi đầu làm tiếp việc của mình.
Lâm Triều Tịch bất đắc dĩ bật cười, cô học theo Bùi Chi, viết tiếp bài làm còn dang dở.
Phòng học lúc này mà có cây kim rơi xuống cũng nghe được, ánh nắng trời thu ngoài ô cửa lại rất ấm áp.
Trương Diệu đứng trước bàn cô, tiến thoái lưỡng nan, mãi đến khi chuông vào học lại vang lên.
Mất đi kích động ban đầu, thật ra cậu ta cũng chẳng là cái thá gì. Lâm Triều Tịch nghĩ, Trương Diệu có thể yên phận một thời gian rồi.
——
Bùi Chi bắt đầu cuộc sống làm bạn cùng bàn Lục Chí Hạo mỗi cuối tuần.
Lớp tập huấn Toán hiện tại, nhất là nội dung giảng dạy của các giáo viên trong thành phố An Ninh với Bùi Chi mà nói thực sự là có cũng được không có cũng chẳng sao.
Lâm Triều Tịch ngồi sau lưng cậu, cùng bàn với Trần Thành Thành.
Mỗi lần đến giờ thảo luận, cô đều ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt.
Cô nhận thấy Bùi Chi vẫn nghiêm túc làm hết từng bài với tốc độ siêu nhanh, sau đó đặt bút sang một bên làm việc của mình.
Công việc của Bùi Chi đa phần là giúp Lão Lâm xem lại những bản thảo.
Có lúc cậu sẽ giở quyển tài liệu Toán học cơ bản nhất ra đọc.
Phần nhiều trong số đó là nội dung Toán đại học, có lẽ cậu muốn làm những thứ chưa mấy xác thật trở nên chắc chắn hơn, nhưng cũng có thể vì những thứ đó khiến cậu bình tĩnh hơn.
Thỉnh thoảng Lâm Triều Tịch ngồi bần thần nhìn bóng lưng Bùi Chi trước bàn.
Cô luôn cảm thấy Bùi Chi thèm học như đại hạn hán thèm mưa, như thể rất sợ không kịp thời gian, như thể giờ không học thì sẽ không được học nữa vậy.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được tâm trạng đó, là khi thế giới bên ngoài khiến người ta vô cùng hoang mang và tuyệt vọng, chỉ có dựa vào sở trường của mình chống đỡ, mới không đến mức lạc mất niềm tin.
Tuy Bùi Chi không thể hiện ra ngoài nhưng Lâm Triều Tịch luôn cảm nhận được điều này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT